Tiểu Linh Lung liếc nhìn sang, đó đúng là bí tịch, hơn nữa phẩm cấp cũng rất cao, rất bất phàm, một tên nhóc cảnh giới Chân Linh như hắn đã cướp đống này từ bảo tàng của Thiên Tông hay sao?
"Đa tạ tiền bối".
Mọi người vui vẻ ra mặt, nếu không phải do tình cảnh không đúng lúc, thì tất cả bọn họ đã phóng đi tìm chỗ tu luyện rồi, bí tịch mà Đại Hạ Hồng Uyên truyền cho chắc chắn bất phàm.
Vèo! Vèo!
Giữa lúc đó, lại có hai bóng người chẳng phân biệt được trước sau đang phóng tới.
Đó chính là lão Huyền Không cùng Dương Hùng.
Cũng không biết là ai đã truyền âm, cũng không biết tại sao có thể truyền âm nhanh như vậy, bọn họ vừa nghe thấy Hồng Uyên ở nơi này, liền phóng tới không kịp suy nghĩ.
"Xin.
.
.
xin ra mắt tiền bối".
Có lẽ là do chạy quá nhanh, cho nên cả hai người đều không thở được bình thường, chính Triệu Bân cũng giật mình, hắn còn chưa kịp đi tới phủ thành chủ và Đấu giá các để lừa gạt thì hai người này đã tự mình tới đây, cũng tốt, tiết kiệm cho hắn đỡ phải đi một chuyến nữa.
Từ xa chạy tới, hai người không chỉ hiểu chuyện mà còn rất phóng khoáng.
Bọn họ đều dâng lên cả hỏa diễm và ngọc Viêm Linh.
"Có lòng quá".
Triệu Bân phất tay lấy đi, lại phất tay ra sách cổ.
"Là chuyện nên làm".
"Tiền bối còn cần gì, xin cứ dặn dò".
Lão Huyền Không cười ha hả nói.
"Hoa Quỷ Linh", Triệu Bân cũng không khách khí