"Vậy đi, có chuyện gì thì cứ tìm đồ nhi của ta".
Triệu Bân đứng lên, phất tay áo rời đi, ngồi lâu ở đây không tốt chút nào, lỡ mà lộ ra sơ hở thì toi, mấy lão già này chắc chắn sẽ đập chết hắn.
Tiểu Linh Lung hít sâu một hơi, trong chớp mắt liền muốn nói ra chân tướng.
Chỉ có điều, sau khi suy nghĩ một chút thì cô ta lại quyết định bỏ qua.
Cho dù Triệu Bân không đàng hoàng, nhưng hắn cũng là ân nhân cứu mạng của cô ta, thôi thì cứ đi một bước tính một bước vậy.
"Ha ha, không tệ".
Nét mặt của ai cũng tràn đầy vinh hạnh, không hoài nghi điều gì.
Bí tịch được truyền xuống là thật, nên ai cũng mau lẹ đi tìm chỗ tu luyện.
Triệu Bân đã tháo áo khoác đen ra, đóng chặt cửa phòng, hỏa diễm bay ra, hắn vận dụng Đại Hoang Viêm quyết dung hợp chúng lại.
Đáng tiếc, vẫn chưa thể dung ra thiên hỏa.
Thiên lôi của hắn cũng rất khó lên cấp, muốn dung hợp phải có lôi điện cùng cấp bậc.
Sau đó, đến lượt ngọc Viêm Linh.
Hắn lấy khối ngọc Viêm Linh của Linh Lung các và mấy khối ngọc Viêm Linh của mọi người ra, sau đó đặt chiếc nhẫn ma lên trên mấy khối ngọc, để cho nó chậm rãi hấp thu tinh hoa.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn.
Tuy nhiên, cho đến khi mấy khối ngọc Viêm Linh đều hóa thành tro bụi mà chiếc nhẫn ma vẫn chưa hồi phục, từng tia ma khí quẩn quanh, sát khí của chiếc nhẫn ma lạnh như băng, khiến cho hắn không khỏi kích động.
Khi hắn quay trở lại địa cung, Triệu Uyên vẫn còn ở đó.
Ngay cả khi Triệu Bân đóng giả Hồng Uyên trong đình nghỉ mát, ông ấy cũng không hề hay biết, lúc này trong lòng của ông ấy