Câu nói đó là nói cho Triệu Bân nghe, và cũng là nói cho Hồng Uyên nghe.
Triệu Bân biết thì Hồng Uyên cũng biết.
Dù là cảnh giới Thiên Võ vào trong đó thì cũng chưa chắc có thể sống sót trở ra, một thiên hạ đệ nhất đang yên ổn, không thể bỏ mạng ở đó được.
“Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở!”
Triệu Bân đứng dậy, chắp tay hành lễ rồi quay người định bỏ đi.
“Tiểu hữu xin dừng bước”.
“Tiền bối còn có chuyện gì sao?”
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn mượn sấm sét của tiểu hữu dùng thôi!”.
Lão Huyền Không cười hehe, nhẹ nhàng xé ống tay áo.
Lúc này Triệu Bân mới nhìn thấy một bên cánh tay của lão Huyền Không có một chú văn màu đen, toát lên ánh sáng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện.
“Vu chú?”, Triệu Bân nhích mày.
“Là huyết chú!”, Huỳnh Nham chen miệng vào.
“Lão phu không biết tự lượng sức, từng đến rừng rậm Huyết U!”, lão Huyền Không tiếp tục nói với vẻ hơi ngượng ngùng và tự chê cười mình: “Vì muốn lấy được báu vật bên trong nên ta không cẩn thận chọc phải yêu ma, huyết chú này bị trúng phải khi đó”.
“Lão tiền bối được đấy! Đến rừng rậm Huyết U mà vẫn có thể sống sót trở ra!”.
Triệu Bân vừa xuýt xoa vừa chậc lưỡi, hắn không để tâm đến huyết chú, vừa nghe thấy rừng rậm Huyết U thì liền thấy lạnh người.
Chỗ đó cũng là một cấm địa, hiểm hóc không kém gì hang động Quỷ Minh, thật không ngờ, lão Huyền Không đã từng đến đó, hơn nữa còn sống sót trở ra.
Lão Huyền Không có thể làm các chủ Đấu Giá các thì đúng là không chỉ có hư danh.
“May mắn thôi!”
“Sấm sét của ta có thể có thể giúp tiền