“Tiền bối, sẽ đau lắm đấy!”
Triệu Bân thi triển sấm sét, bao trọn cánh tay lão Huyền Không.
Không cần ai dạy thì hắn cũng tự biết, huyết chú ấy mà, nó cũng tương tự như dấu ấn, luyện hóa nó là được thôi.
Hắn làm chuyện này nhiều rồi, hắn từng giúp Thanh Dao luyện hóa một cây đàn cổ.
Ứ…
Sấm sét đi vào trong cơ thể thì lão Huyền Không liền ứ lên một tiếng khó chịu.
Đau, thật sự rất đau!
Hơn nữa, khi có sấm sét tấn công, huyết chú liền có phản ứng, nhanh chóng nuốt khí huyết của lão ta.
Một luồng sức mạnh kỳ lạ len lỏi vào trong cơ thể lão ta, hủy hoại căn cơ của lão ta.
Mặc dù huyết chú nằm trên cánh tay nhưng xương khớp tứ chi đều đau đớn vô cùng.
“Ấn chú mạnh thật đấy!”
Triệu Bân khẽ lẩm bẩm, sấm sét cấp thiên mà vẫn không lung lay được nó.
“Nào!”
Lão Huyền Không vừa nói vừa nhét một chiếc khăn tay vào miệng.
Ý của lão ta rất rõ ràng, muốn hắn mạnh tay hơn.
Triệu Bân hít một hơi, tăng sức mạnh từng chút một, chỉ sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm cánh tay của lão Huyền Không bị thương.
Xem ra thì huyết chú đã hợp lại làm một với cánh tay của lão ta rồi, cực kỳ khó luyện hóa.
Lúc hắn luyện huyết chú thì đồng thời cũng sẽ làm bị thương lão Huyền Không.
Ư…
Lão Huyền Không lại rên lên một tiếng khó chịu, gân xanh nổi cồm cộm lên trên trán, đôi mắt già nua nổi đầy gân máu, chiếc khăn tay đang ngậm trong miệng cũng