Chuyện này cũng không phải do hắn gây ra, mà là trong lúc đang rượt đuổi, đóa sen đen đột nhiên tự mình phát nổ, cũng không biết vì sao nó lại tự phát nổ, có lẽ là do nó mang quá nhiều tà ma ác niệm, tất cả bị kích động trong lúc nó rượt đuổi, khiến cho ngay cả chính nó cũng không thể chịu đựng được, trong lúc không chú ý liền phát nổ.
Phát nổ cũng tốt, nó phát nổ rồi hắn mới có thể giữ được mạng.
Nếu như còn đánh tiếp nữa, thì kẻ bị đánh nát thành vũng máu chắc chắn chính là hắn.
Đây cũng là công lao của Nguyệt Thần, cô ta không hại thì thôi, một khi đã hại thì luôn rắp tâm muốn hại chết hắn.
Phá!
Hắn quát lên một tiếng, làm vỡ nát đống băng trên đất.
Ngoài ra, hắn còn dùng thuốc bột hóa thi dọn dẹp đống thi thể máu me bầy nhầy kia.
Cuối cùng, hắn mới lấy cái ghế đá vừa nãy ra.
"Cái này mà cũng có thể là bảo bối sao?"
Triệu Bân ngồi chồm hổm dưới đất lẩm bẩm, liếc nhìn từ trên xuống dưới, còn đưa tay gõ gõ lên cái ghế đá mấy cái, nó không khác gì những cái ghế bằng đá thông thường, có lẽ điểm khác lạ duy nhất là cái ghế đá này cực kỳ nặng nề, chắc nó được làm bằng một loại vật liệu