Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một vật trong truyền thuyết, vật này quả thật rất phi thường.
Những vật quý giá như thế này là nguyên liệu rất tốt cho việc luyện binh khí.
"Chắc là lâu quá rồi cho nên tinh hoa bên trong khối tinh kim này cũng đã bị cạn kiệt gần hết", Nguyệt Thần nhàn nhạt nói: "Cũng xem như là ngươi còn may mắn, bên trong vẫn còn sót lại một tia tinh túy, nếu như ngươi nuốt vào bên trong cơ thể để luyện hóa thì sẽ đạt được cơ duyên không tưởng".
"Món này có thể ăn sao?", Triệu Bân ho khan nói: "Ta thấy luyện hóa nó vào binh khí còn đáng tin hơn, đây chính là một khối tinh kim, ta sợ không tiêu hóa nổi".
"Sao, ngươi không muốn mở ra thiên nhãn sao?"
Nguyệt Thần liếc nhìn Triệu Bân, cười tủm tỉm nói.
"Cô không nói thì ta cũng quên mất".
Triệu Bân vội vàng đứng dậy, dùng hết sức mới có thể mở cánh cổng đá của động phủ ra.
Khi hắn bước ra ngoài động phủ, thì ánh ban mai đã ngập tràn khắp bầu trời.
Hôm nay chính là ngày nắng chói chang nhất trong một trăm năm trở lại đây, lúc trước đã từng nói, ngày hôm nay sẽ là ngày quyết định cho việc hắn có mở ra thiên nhãn được hay không, bởi vì ánh mặt trời ngày hôm nay rất đặc biệt.
"Chuyện mở thiên nhãn có liên quan đến chuyện nuốt tinh kim Phượng Thể sao?"
Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần bằng ánh mắt nghi hoặc, quả thực