Hắn đã đứng phơi nắng cả một ngày trời, lại còn là nắng của ngày cực dương, cho nên da dẻ của hắn lúc này đã đen như than, màu da không thể hồi phục nhanh chóng được, nếu như có Ngưu Oanh ở đây, có khi người khác còn không phân biệt được hai người bọn họ.
"Ngươi đã từng gặp hắn chưa?"
Thanh niên nữ tính giơ một bức tranh ra trước mặt Triệu Bân.
Đó là một bức chân dung.
Không biết bức tranh là do ai vẽ, vẽ giống y như thật vậy.
Nhìn qua trông lại rất quen mặt.
Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là Triệu Bân hay sao?
Triệu Bân hơi nhíu mày.
Hắn vẫn có thể tự nhận ra chân dung của chính mình.
Sau khi xem xét bức chân dung, hắn lại liếc nhìn lên thanh niên nữ tính.
Vị huynh đệ này, mắt ngươi hỏng rồi sao?
Nghĩ lại cũng đúng, bây giờ hắn đen thui như vậy, ai nhận ra hắn mới là lạ.
"Ta hỏi ngươi đó, đã từng gặp chưa?"
Thanh niên nữ tính cộc cằn hỏi lại, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
"Chưa từng gặp qua".
Triệu Bân lắc đầu, kẻ này mặc y phục màu đen trông như đạo tặc, vẻ mặt lại còn hung tợn, nhìn một cái liền biết gã không phải là người tốt đẹp gì, có khi gã còn là sát thủ của La Sinh Môn.
Thanh