Chuyện mà tên nhóc này đã quyết định thì ai khuyên cũng vô ích.
Mãi một lúc lâu sau cô ta mới thấy Triệu Bân động đậy, hắn đưa tay, rút nhẫn ma ra rồi gỡ lá bùa dùng để phong ấn xuống.
Ma khí bị che đậy cũng theo đó lộ dần ra từng chút một.
Hắn muốn dùng thứ này để kích thích ma tu, chỉ cần xác ma tu thay đổi, chỉ cần ma tu rời khỏi vách núi thì hắn...!Sẽ có hi vọng, chỉ cần ba, bốn giây thôi là được rồi.
Nói chứ, nó thật sự có hiệu quả!
Trong bóng đêm, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng xác ma tu đã hơi động đậy.
“Chạy!”
Nguyệt Thần lạnh lùng hét lên.
Soạt!
Thân pháp của Triệu Bân rất lợi hại, hắn búng người lên đỉnh một ngọn đồi.
Sau đó, hắn rút một thanh phi đao ra, treo nhẫn ma lên trên rồi dùng linh hồn điều khiển phi đao, để nó bay lòng vòng cách vách núi không xa, tiếp tục kích thích ma tu.
Theo Nguyệt Thần thấy thì tên nhóc này đang dạo trước Quỷ Môn Quan.
Vù!
Cây giáo ghim xác ma tu rung lên ù ù.
Ma tu cũng ngẩng đầu lên một cách cứng đờ, đôi mắt đen kịt, chắc cũng vì trời tối nên khi mới nhìn vào, người ta còn tưởng là hai cái hốc nữa cơ.
Nếu như nói nhẫn ma chỉ toát lên một chút ma khí thì ma khí xung quanh xác ma tu phải nói là cuồn cuộn tuôn trào.
Triệu Bân lảo đảo, suýt chút bị ma khí đánh