Hắn nhìn thấy ông ta đi xa thì mới điều khiển kiếm Tử Tiêu, chặt hoa Hồn Linh xuống.
“Chạy!”
Nguyệt Thần lại hét lớn lên.
Không cần cô ta phải nói, Triệu Bân cũng đã cắn rách ngón tay, định thông linh cho Đại Bằng.
Đáng tiếc, thông linh không thành công.
Nói chính xác hơn là hắn đã bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ngăn cách
“Ở đây không thông linh được!”
“Nhìn ra được rồi!”
Triệu Bân ho một tiếng sượng sùng, nhắm chuẩn một hướng rồi bỏ chạy.
Vào thời khắc sinh tử thì tiềm lực của con người luôn là vô hạn.
Giống như tên nhóc này, bỏ chạy một cái là dông gió, sấm chớp nổi lên suốt dọc đường, hắn chạy rất nhanh, né tránh các cạm bẫy, liều mạng chạy ra ngoài.
Nhanh chân thì có thể sống, chạy chậm thì không cần phải chạy nữa, chỉ cần đến điện Diêm Vương báo danh thôi.
Nguyệt Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ma tu kia.
Ma tu lấy được nhẫn ma thì đứng yên tại chỗ, ngoảnh cái cổ cứng đờ sang, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ, nói không chừng nhẫn ma đó là của ông ta.
Dù cho không phải thì nhất định cũng có dính dáng gì đó, nếu không thì ông ta cũng sẽ không vì nhẫn ma mà