"Tới thì tốt".
Liễu Sĩ Nguyên quát lên, chưởng kình lại đánh tới.
Keng! Keng!
Trước khi chưởng kình của lão ta đánh trúng Triệu Bân, thì ba ngọn phi đao treo theo bùa chú đã phóng tới trước mặt của lão ta.
Tất cả đều là bùa lôi quang, vừa phóng tới đã ngay lập tức phát nổ.
Vào ban đêm, bùa lôi quang không chỉ chói sáng mà còn rất nhức mắt, hai mắt của Liễu Sĩ Nguyên ngay lập tức tối sầm lại, ngay cả hai mắt của con diều hâu cũng trong phút chốc mất đi ánh sáng, bay lượn mất ổn định, khiến cho Liễu Sĩ Nguyên cũng đứng không vững.
"Chính là lúc này".
Ánh mắt của Triệu Bân lóe lên, hắn từ sau lưng Đại Bằng nhảy ra, giống như một cái bóng đen nhảy lên lưng con diều hâu, tông vào ngực của Liễu Sĩ Nguyên.
Hự....!
Liễu Sĩ Nguyên kêu lên một tiếng, bị Triệu Bân làm cho lảo đảo, ngã ngửa ra sau, chỉ có trời mới biết Triệu Bân còn có bùa lôi quang, tuy rằng không có mấy phần uy lực, nhưng trợ chiến cũng rất tốt, chỉ trách lão ta đã quá lơ là.
Cả hai đều rơi xuống cùng một lúc.
Đang lúc rơi xuống, Triệu Bân liền ngự kiếm chém tới.
Sau đó, đầu của con diều hâu ngay lập tức bị chặt đứt, màu máu tươi phun ra đỏ thẫm nổi bật dưới ánh trăng vàng.
"Ngươi đáng chết!"
Liễu Sĩ Nguyên vô cùng tức giận nhưng vẫn chưa thể ổn định được thân thể, thú cưỡi của lão ta đã chết, cho dù lão ta có cảnh giới Huyền Dương cũng