Cát đá bay tứ tung, Liễu Sĩ Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của lão ta không biết đã bị đứt gãy ở bao nhiêu chỗ, lão ta bị nện từ trên không trung xuống đất, tốc độ lại vô cùng nhanh, trên ngực lại bị đè ép nặng nề, cho dù lão ta có cảnh giới Huyền Dương thì cũng không thể nào chịu nổi.
Phụt!
Triệu Bân cũng trào máu, nếu Liễu Sĩ Nguyên tàn phế thì hắn cũng bán thân bất toại.
Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm.
Chiến thuật này đúng là quá liều mạng.
Không liều mạng thì không giết chết được Liễu Sĩ Nguyên.
"Ngươi...!ngươi điên rồi".
Liễu Sĩ Nguyên ho ra máu, lảo đảo đứng dậy, kinh mạch đứt đoạn, mọi thứ đều chỉ còn có chân nguyên chống đỡ, máu me giàn giụa, trừng mắt nhìn Triệu Bân.
Không đánh thì cũng không biết, đánh nhau rồi lão ta mới hết lần này đến lần khác bị dọa sợ.
Thiếu chủ Triệu gia đúng là con mẹ nó nhân tài, dám đối đầu với cảnh giới Huyền Dương, còn dám sử dụng chiến thuật liều mạng vượt quá dự liệu của lão ta, lão ta đường đường là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong vậy mà lại phải lâm vào thảm cảnh, cho dù chiến đấu với võ tu cùng cấp bậc thì lão ta cũng chưa từng bị thương nặng đến thế này.
Hết lần này tới lần khác, lão ta bị