Mười mấy lá bùa nổ, nổ cho ngươi banh xác luôn.
Nhưng điều lạ lùng là bùa không nổ.
Nói cho đúng hơn, trên người Hoa Dương có ấn chú chống nổ.
“Cũng rất đặc biệt nhỉ!”, Triệu Bân cảm thán.
Đệ tử của Thiên Tông quả nhiên không phải chỉ để nói chơi.
Uỳnh!
Hoa Dương cuối cùng cũng tiếp đất, nhưng gã không ngốc, ngay trước khi tiếp đất đã vung một chưởng vào nền đất, dùng phản lực của chưởng này để hóa giải tình thế rơi xuống, nếu không, chắc chắn gã sẽ ngã đến tàn phế.
Phụt!
Theo sau gã là con diều hâu kia, ngã xuống đất mà máu me lênh láng.
“Hoa huynh, đã lâu không gặp!”
Triệu Bân cười tươi hơn hớn, chậm rãi bước ra.
“Triệu Bân, đúng là đã đánh giá ngươi hơi thấp rồi”.
Hoa Dương nhếch môi, tuy ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt, nhưng câu nói này cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
Thương Lang đã đóng thành mà Triệu Bân vẫn chạy ra ngoài được, không chỉ khiến gã bất ngờ mà còn khiến gã mừng thầm, bởi vì Triệu Bân đúng là một bảo bối.
Nếu bắt được, chắc chắn sẽ bới ra được không ít thứ hay ho, đã vậy còn không ai tranh giành với gã.
Chiến lợi phẩm mà, nuốt trọn vẫn tốt hơn.
Cảnh giới Chân Linh đạt đỉnh đối đầu với võ tu Chân Linh tầng năm, gã có lý nào để thua ?
"Thù mới hận cũ, hãy thanh toán một lần đi".
Triệu Bân cười nói, hắn cũng muốn xem thử đệ tử Thiên Tông có bản lĩnh gì.
"Được".
Hoa Dương cười lớn, gã dậm chân một cái, từng tấc đất dưới chân liền biến thành hàn băng, ngay cả đá cuội, cỏ cây, đầm nước cũng đều bị hàn băng bao trùm, sau đó nát thành từng mảnh vụn.
"Chân lực hàn băng".
Triệu Bân nhíu mày, dường như đã nhận ra.
Thành thật mà nói, hắn cũng có chút bất ngờ, hắn chỉ biết Hoa Dương thuộc âm hàn, nhưng cũng không biết gã có chân lực