Triệu Bân sửng sốt, luồng khí hàn băng còn chưa tới người thì hắn đã ngay lập tức dẫn động địa hỏa hộ thân.
Cảnh giới Chân Linh bình thường mà bị chìm ngập trong luồng khí hàn băng kinh khiếp này thì chỉ có chết không kịp ngáp.
Luồng khí hàn băng này không hề tầm thường.
Chỉ có điều hắn cũng không phải là cảnh giới Chân Linh bình thường, nên cho dù có bị chìm ngập trong luồng khí hàn băng đó thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nếm chút khổ sở chứ không thể ảnh hưởng đến tính mạng của hắn, hơn nữa, hắn cũng sẽ không đứng yên để cho người khác đánh mình.
Vèo!
Hắn phi thân ra phía sau, một tay bắt pháp quyết, một tay thi triển thuật độn gió, thổi tan luồng khí hàn băng.
Keng! Keng!
Khí hàn băng đã bị thổi tan, nhưng nó vẫn ngưng tụ lại thành những lưỡi đao băng, xé gió phóng tới.
Triệu Bân định thân, vũ động kiếm Tử Tiêu, chặn lại được toàn bộ.
"Hàn băng trận".
Hoa Dương hô lên một tiếng, cắm thanh kiếm xuống mặt đất.
Ngay lập tức, mặt đất nứt ra, tự lòng đất bắn ra hàng trăm lưỡi đao băng, mỗi một lưỡi đao đều vô cùng sắc bén, đá cuội bị chém nát như đậu hủ, đây chính là tuyệt chiêu quần công của gã, công kích bên trong chu vi trăm trượng, không ai có thể công phá được.
Thân đã ở trong hàn băng trận thì không có cách nào thoát ra được.
"Hàn băng trận, được lắm".
Triệu Bân không né tránh, vì dù có né tránh cũng không thoát được.
Cánh tay Kỳ Lân bên trái của hắn vươn ra,