Ba! Ba! Ba! Không biết từ bao giờ, âm thanh như vậy cứ liên tục vang lên.
Truyền từ trong cơ thể của Triệu Bân, 720 huyệt vị toàn thân hắn đều đã được mở ra.
Sau đó, kỳ kinh bát mạch cũng liên tục được đả thông.
Cuối cùng, linh mạch võ đạo cũng được nối liền, kinh mạch thông thẳng tới đan điền.
Luyện thể một vòng chu thiên đã hoàn thành.
Mà Triệu Bân cũng vì quá sức mà nằm vật ra giường, miếng giẻ trong miệng đẫm máu.
Luyện thể lần thứ nhất nguy hiểm đến mức gần như có thể giết chết hắn.
Nhưng đau đớn này đi kèm với phần thưởng xứng đáng, phần xương cốt sần sùi bên trong cơ thể đã tróc đi, kinh mạch thô cứng đã dẻo dai hơn.
“Quả nhiên là bá đạo”.
Triệu Bân vui mừng như điên, thở hổn hển ngồi dậy, cơn đau khi luyện thể đã tan biến, chỉ cảm thấy bản thân mát lạnh thông suốt, mà điều khiến hắn vui mừng nhất chính là linh mạch võ đạo được nối lại còn dẻo dai hơn ngày trước.
Tĩnh tâm ngưng khí, hắn lẩm bẩm tâm pháp của Triệu gia.
Xoay tròn, linh khí thiên địa tụ tập, huyệt vị toàn thân hắn hô hấp, thu nạp một cách tham lam.
Linh khí nhập thể như một dòng suối ngọt ngào, chảy khắp toàn thân, ngưng tụ thành chân nguyên, đổ vào đan điền đã khô khốc từ lâu.
Đây chính là quy trình khai mạch Ngưng Nguyên.
Hắn bây giờ đã không còn là phế vật nữa, ốm một trận dậy lại trở thành võ tu.
“Cảm giác này đã lâu không gặp”.
Giọng nói của Triệu Bân khàn khàn, cảm giác không chân thực, vì mất linh mạch võ đạo, hắn đã chịu bao nhiêu ánh mắt coi thường, cũng lãnh đủ mọi điều chế nhạo.
Những thăng trầm của hắn, nếu dùng ngôn từ hoa mỹ để diễn tả, thì đó chính là “thế sự vô thường”.
“Phương pháp này thật hữu dụng”.
Nguyệt Thần đang nằm trên mặt trăng ý thức chợp mắt, miệng ngân nga một tiên khúc, nghe lúc gần lúc xa.
“Tốt quá, thật là tốt”.
Triệu Bân thu thần, cười hà hà, lại lưu chuyển 1 vòng chu thiên, nối lại linh mạch.
Nếu như sau này, ngày nào hắn cũng lưu chuyển thì chắc chắn sẽ có thể niết bàn nghịch thiên, pháp môn luyện thể của Man Thần đúng là bá đạo tột cùng.
“Tiền bối, đây là bí tịch cấp nào vậy”.
Không đợi Nguyệt Thần trả lời, Triệu Bân lại lên tiếng.
“Theo ngươi thấy, nó thuộc cấp bậc nào?”, Nguyện Thần thản nhiên hỏi.
“Cái này sao!”
Triệu Bân xoa cằm, thầm tính toán.
Năm cảnh giới võ đạo, tu vi phân cấp, bí pháp cũng được phân cấp, võ tu luyện võ học, tâm pháp đều được gọi là bí tịch, từ cao tới thấp, phân thành 4 cấp Thiên Đại Huyền Hoàng, mỗi một cấp lại phân cao, trung, hạ.
Bí tịch có cấp cao nhất được truyền thừa của Triệu gia nhà hắn chính là cấp Hoàng.
Còn cấp Thiên thì sợ là tìm một vòng cả triều Long Đại Hạ cũng chưa chắc đã tìm thấy một bộ.
Nghĩ một lát, hắn mới nhìn sang Nguyệt Thần: “Ít nhất cũng phải là cấp Địa!”
“Cấp Địa”.
Nghe thấy hai chữ này, Nguyệt Thần bị chọc cười, trong giọng nói còn mang theo chút kinh thường.
“Cấp Thiên?”, Triệu Bân thăm dò nói.
“Bí tịch võ tu, huyền pháp Tử Phủ, tiên thuật Thái Hư, thần thông Đạo Môn”.
“Có… có ý gì?”
“Cấp Thiên mà ngươi vừa nói thuộc về bí tịch, còn Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh của ta thuộc về thần thông”.
Ực!
Triệu Bân nghe thấy thế thì hung hăng nuốt nước bọt.
Đã nói rõ thế rồi, chỉ cần não không bị úng nước thì đều có thể hiểu Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh này còn mạnh hơn bí tịch cấp Thiên gấp trăm ngàn lần.
Điều này thật sự khiến hắn cảm thấy chấn động.
Không phải là nhặt được của quý nữa, con mẹ nó, chính là tìm thấy một tòa thần tàng đấy.
“Thế nào, không định cảm ơn thần ta sao?”
Nguyệt Thần khoan thai cười.
“Cảm ơn, đương nhiên là phải cảm ơn rồi”, Triệu Bân cảm kích vô cùng: “Đại ân của tiền bối, ta muôn kiếp không quên”.
“Cảm ơn ta, không bằng cảm ơn cô nhóc kia”, Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.
“Ta đúng là nên cảm ơn nàng ấy”, Triệu Bân nhìn về phía phòng tân hôn, như thể nhìn xuyên qua tường, thấy Liễu Tâm Như đang ngủ say.
Đây chính là trời xui đất khiến trong truyền thuyết sao?
Một hôn lễ thay xà đổi cột, lại đem cho hắn vận may không thể tin được.
Một lời chúc phúc đổi bằng chín kiếp luân hồi lại có thể kéo hắn từ địa ngục trở về trần gian.
Lúc này, mặc dù trong lòng hắn còn có nhiều khúc mắc, nhưng hắn vẫn mang sự cảm kích từ tận đáy lòng.
Loại cảm kích này, không chỉ đối với Liễu Tâm Như mà còn cả với Liễu Như Nguyệt, chính cô ta đã dẫn mối tơ hồng này cho hắn.
“Nhớ đối xử tốt với người ta đấy, đánh đổi chín kiếp luân hồi để chúc phúc cho ngươi, không phải ai cũng dám làm đâu”.
“Thế gian này, thật sự có luân hồi sao?”, Triệu Bân hỏi.
“Có lẽ là có, có lẽ là không, ai mà nói rõ được?”, Nguyệt Thần buồn chán nói.
“Vậy tiền bối có thể chữa được đôi mắt của nàng không, có thể giúp nàng khai linh mạch không?”
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm.
Mắt của nàng không cần ta chữa, lúc nào nên sáng tỏ thì sẽ tự sáng tỏ.
Linh mạch của nàng cũng không cần ta mở, lúc nào có thì sẽ tự có.
Ta có một lời ngươi nên nhớ, trước khi mắt của nàng sáng trở lại, đừng dùng bất kỳ linh dược nào cho nàng, mỗi ngày chỉ dùng chân nguyên để