Sáng sớm, một màu đỏ rực hiện lên ở phía Đông.
Dưới gốc cây cổ thụ, cuối cùng Triệu Bân cũng tỉnh lại, nhả ra một hơi dài vẩn đục, sau đó đứng dậy vươn vai mạnh mẽ, có thể nghe thấy tiếng tách tách trong cơ thể.
Sau một đêm luyện thể, cảnh giới của hắn đã ổn định.
Trong lúc vô tình, hắn liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.
Sau đó thì nét mặt tỏ ra khá kỳ quặc.
Cô gái đó ngủ rất say, nhưng cái dáng ngủ kia thì! Không được tao nhã cho lắm, chân tay dạng ra, một chân một tay đang rũ xuống dưới, không hề có chút nết na của phụ nữ.
Vốn là một hình ảnh tuyệt vời nhưng vì tư thế ngủ này mà bị xo thì cũng không lạ.
“Tú Nhi?”
Không biết tại sao, Triệu Bân vô thức kêu lên một tiếng.
Nguyệt Thần chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Triệu Bân, thằng nhóc này đang đùa ta sao?
“Tiền bối, truyền cho ta một bộ bí pháp chiến đấu đi!”
Triệu Bân thông minh, vội vàng chuyển chủ đề, xoa xoa tay, cười cười chuyển chủ đề.
Nguyệt Thần đứng dậy, ngáp dài một cái.
“Tốt nhất là loại bá đạo, một chưởng đánh vỡ núi ấy”.
Triệu Bân vẫn đang nói say sưa, còn không quên khoa chân múa tay.
“Đầu ngươi bị úng nước à”.
“Có ý gì”.
“Thần thông chiến đấu bá đạo đương nhiên có sự tiêu hao cực lớn”, Nguyệt Thần vươn vai: “Cái thân thể nhỏ bé, tu vi thấp tẹt của ngươi trong chớp mắt sẽ bị tiêu hao thành một bộ xương khô, nếu cứ cố dùng thì cũng không khác gì tự sát.
Nền tảng không phù hợp, đưa cho ngươi thần thông tiên pháp nghịch thiên thì ngươi cũng không dùng được”.
“Đã hiểu”, Triệu Bân cười nói.
“Giai đoạn bây giờ, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh đã đủ rồi, đầm chắc nền móng mới là chuyện quan trọng”, Nguyệt Thần chậm rãi nói: “Nền móng đủ mạnh thì cho dù chỉ một chưởng bình thường, vẫn sẽ sập trời nổ đất như thường, con đường tu luyện rất dài, không thể dễ dàng một bước lên trời.
Cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ, xì, đừng mơ mộng hão huyền nữa”.
“Cảm ơn Tú Nhi… à… tiền bối chỉ dạy”.
“Trẻ nhỏ dễ bảo”, Nguyệt Thần ngáp một cái rồi lại vẹo lên mặt trăng, tư thế ngủ vẫn bắt mắt như thế.
Đây mà là một vị thần sao?
Triệu Bân xoa cằm, thật muốn vẽ lại cảnh tượng này để cô ta tự mình xem xem.
“Triệu Bân”.
Bỗng nhiên, trong phòng vang lên tiếng gọi rụt rè, lanh lảnh, chính là tiếng gọi của Liễu Tâm Như.
Triệu Bân thu lại vẻ cợt nhả, chậm rãi đi tới.
Hắn vẫn chưa đi vào phòng thì từ khe cửa đã nhìn thấy Liễu Tâm Như.
Nàng đã xuống giường, đang quỳ trên mặt đất, đôi tay nhỏ sờ soạng tìm kiếm giống như đang tìm thứ gì đó.
Tìm gì vậy? Tìm đồ ăn.
Trên mặt đất đều là đồ ăn.
Cũng đúng, tối qua hắn phát điên, hất một bàn trà điểm tâm đổ hết xuống đất, đồ ăn vương vãi khắp nhà.
Chắc cô nhóc đó đói chết rồi, sờ được một miếng bánh thì đang gắng sức nhét vào miệng.
Cũng không biết là lòng thương hại đang trỗi dậy hay cảnh tượng kia quá chói mắt mà Triệu Bân nhìn đến nỗi đau lòng.
Có lẽ, Liễu Tâm Như ở Liễu gia cũng sống như vậy.
Thậm chí, hắn còn nghi ngờ, hôm qua lúc gả qua đây, Liễu gia có cho nàng ăn một bữa no hay không.
Kẹt!
Cuối cùng, hắn cũng mở cửa.
Liễu Tâm Như giật nảy mình, vội vàng đứng dậy, run rẩy, bàn tay đen nhẻm vẫn còn đang cầm một nửa miếng điểm tâm dính đầy đất.
Nếu không nếm thử, nàng cũng không biết trên đời này còn có một thứ ngon như vậy.
“Tắm rửa sạch sẽ rồi đi kính trà cha”.
Triệu Bân nhàn nhạt nói, bê cái bồn tắm gỗ, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ đầy vệt nước mắt của Liễu Tâm Như, sau đó lại đưa nàng tới bàn trang điểm, thay chiếc kẹp tóc bằng ngọc, rồi chải lại mái tóc dài cho nàng.
Nhìn Liễu Tâm Như ở trong gương, hắn lại bật cười.
Đây