Triệu Bân tự chặn miệng mình, nhẹ nhàng gật đầu.
May là hắn cơ trí, chỉ cần chậm một giây thì Nguyệt Thần chắc chắn sẽ quấy rối.
Nhất định là Hồng Uyên rồi.
Tử Linh cực kỳ chắc chắn, vì lão tiền bối này rất thích dùng giẻ lau chặn miệng.
Triệu Bân xách hồ lô nhỏ, đưa cho Tử Linh.
Ngụ ý của hắn rất rõ ràng, uống một hớp, bảo đảm thương thế của ngươi sẽ hồi phục.
Tử Linh vội vàng nhận lấy, nhưng cũng không lập tức uống, mà còn quan sát hồ lô nhỏ một chút, thành thật mà nói, thứ này trông rất quen, dường như Triệu Bân cũng có một cái, lần đầu tiên cô ta tìm Triệu Bân hỏi đường thì cô ta đã thấy nó, phù văn trên hồ lô giống nhau như đúc, thật không hổ là hai thầy trò.
Linh dịch rót xuống, thân thể mềm mại cua Tử Linh khẽ run lên.
Thần kỳ làm sao, thương thế của cô ta trong nháy mắt đã được phục hồi như cũ.
"Đây...!là thần dược sao?"
Tử Linh khiếp sợ, dược dịch của lão tiền bối cũng quá bá đạo rồi.
Cô ta cảm thấy rất kính sợ, đệ nhất thiên hạ quả là danh bất hư truyền.
Chíu!
Trong lúc Tử Linh còn