Cơ trí như lão ta cũng không dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
"Chết tiệt".
Tử Linh lúc này đã kịp phản ứng, trong nháy mắt xuất kiếm, một kiếm xông tới dễ như bỡn.
Lần này, đổi lại là lão cường giả Huyết Y Môn hoảng sợ.
Con mợ nó, biết bao nhiêu thương tích như vậy, sao cô ta có thể hồi phục ngay lập tức chứ?
Phụt!
Máu tươi bắn ra chói mắt, lão cường giả Huyết Y Môn trúng đòn, bị một kiếm xuyên thủng ấn đường, tuy lão ta đã có thể niết bàn trùng sinh, nhưng tu vi cũng theo đó mà suy yếu, còn Tử Linh vừa mới uống linh dịch cho nên đã lấy lại được tu vi tột cùng, phóng ra một kiếm đầy đủ lực đạo.
Chuyện này thật khiến cho người ta hoang mang.
Không chỉ Triệu Bân hoang mang, mà lão cường giả Huyết Y Môn cũng hoang mang, đáng ra lão ta đã có thể thoát, nhưng hết lần này tới lần khác mặt dày mày dạn đánh trở lại, bây giờ thì hay rồi, phá được một trò lừa bịp, nhưng lại bị đoạt mất tính mạng.
"Tiền bối".
Tử Linh ngay lập tức quay trở lại, ánh mắt nhìn về phía Triệu Bân lộ ra chút kỳ quái.
Người này là Hồng Uyên sao?
Mang theo sự nghi ngờ, cô ta liền cởi hắc bào của Triệu Bân ra.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu xuống mặt đất.
Trong núi, có một cây cổ thụ cong cong, trên cây có treo một người đang bị trói gô lại, mặt mũi sưng húp, trên thân thể có rất nhiều dấu chân, giờ phút này, thân thể của hắn đang đung đưa theo gió.
Không sai, người đó chính là Triệu Bân.
Đêm qua hắn có thể nói là vô cùng ngang ngược, diệt Hoa Dương, giết huyết điêu, còn giả trang thành Đại Hạ Hồng Uyên dọa một lão cường giả của Huyết Y Môn bỏ chạy, thứ duy nhất khiến cho ngày hôm