Cổng minh giới mở ra, một luồng âm phong không thuộc dương gian thổi ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người rùng mình, lại nhìn vào sâu bên trong phía sau cổng minh giới, bọn họ chỉ thấy một mảng tối đen, giống như thông thẳng xuống địa phủ, càng nhìn lâu thì càng cảm thấy tinh thần bị xâm lấn.
Ngoài ra, còn có tang khúc nổi lên.
Không sai, là tang khúc, chính là tiếng lệ quỷ kêu rên khi đưa tang người chết đan xen với tiếng cười quỷ dị âm hiểm, vô cùng đáng sợ.
Ô ô ô!
Ngay sau đó, có một người đi ra khỏi cổng minh giới, người này trông rất mờ ảo, toàn thân mặc đồ đen, thân hình vặn vẹo, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh lá cây u ám.
Trong tay của người đó còn cầm một sợi xích sắt dài.
Đó chính là xích sắt minh phủ trong truyền thuyết, chuyên dùng để trói hồn phách của vong linh.
"Kẻ đó...!là quỷ sao?"
Tiểu Hắc mập tò mò liếc mắt lên xuống.
"Quỷ sai".
Mấy lão già đều lẩm bẩm nói.
Vị này hiển nhiên là quỷ sai ở âm tào địa phủ.
Chính là vị thường có mặt khi trong nhà có người chết.
Mặc dù nghe nói là vậy, nhưng bọn họ cũng chỉ là nghe nói qua, đây là lần đầu tiên gặp phải.
Bầu không khí lúc này thật sự rất thú vị.
Chiêu hồn trận chẳng những không thể chiêu được hồn của Phù Dung mà còn đưa tới một vị quỷ sai.
"Ngươi đã phá vỡ quy tắc".
Quỷ sai hừ lạnh, không nhìn mọi người, chỉ nhìn Triệu Bân.
"Ngươi không đủ tư cách, gọi Diêm Vương nhà ngươi tới đây".
Triệu Bân thản nhiên nói, kì thực là Nguyệt Thần