Phượng Vũ cười lịch sự, cô ta đã cố tình che giấu, không muốn để lộ chuyện.
Cô ta biết thân phận của lão mập không đơn giản, hơn nữa còn là người bị Thiên Tông khai trừ, cũng chỉ còn lại cái danh, căn bản không còn quyền lực.
So với lão mập thì sư phụ Vân Phượng của Liễu Như Nguyệt lại không phải là một trưởng lão bình thường của Thiên Tông, tuy xét về vai vế thì cô ta không bằng Chư Cát Huyền Đạo nhưng quyền lực thì lại không hề nhỏ.
Người như Vân Phượng, dù đến nhà lao thì lời nói cũng có trọng lượng.
Về điểm này thì lão Huyền Đạo và lão mập không thể nào bằng được.
Soạt!
Họ đang nói chuyện thì một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Triệu Bân bước ra, tay vẫn còn cầm cái màn thầu đang ăn dở.
Cảnh tượng sau đó hơi máu me.
Thiếu chủ nhà họ Triệu không phải xuống lầu để ăn cơm mà xuống để lấy máu mọi người, hắn chọn chín người rồi lấy của mỗi người một giọt máu, cần có chín loại máu khác nhau.
“Mẹ kiếp, ngươi điên à?”
Lúc tên mập lên tiếng mắng thì Triệu Bân đã chui vào phòng lại rồi.
“Đầu óc của hắn không bình thường rồi!”
Thằng nhóc tóc tím xoa cánh tay, nó cũng là người bị lấy máu.
Ai bảo nó có huyết mạch