“Tú Nhi, thấy sao hả?”
Triệu Bân trùm áo khoác đen lên, đứng tại chỗ xoay một vòng.
“Miễn cưỡng...!Thì nhìn cũng được!”
Nguyệt Thần chỉ lạnh lùng nói mà không thèm mở mắt.
Câu “Miễn cưỡng thì nhìn cũng được” đó khiến Triệu Bân thấy ngượng ngùng.
Cũng đúng, tầm nhìn của thần vượt ngoài thế tục, đương nhiên là phải xem thường rồi.
Nhưng với hắn mà nói thì nó lại là thứ có thể cứu mạng, chỉ là không biết có thể hù được cao thủ trong lao ngục không.
“Nào, uống!”
Dưới ánh trăng, bầu không khí trong khuôn viên cực kỳ náo nhiệt.
Nhất là nhóm thị vệ của cửa hàng binh khí, nhóm nhân tài như Lỗ Mãng vô cùng hăng hái.
Bận rộn cả ngày rồi, họ chỉ trông chờ vào bữa tối thôi.
Cứ vào bữa tối thì thể nào cũng có vài người đánh đu trên cây.
Bao giờ cũng vậy, uống say lướt khướt rồi lên cơn, hội người già cả cũng không thèm quan tâm, mấy cái cây xiêu xiêu vẹo vẹo trong vườn chưa bao giờ thấy quạnh quẽ.
Phượng Vũ mới gia nhập cũng từng ngước mắt nhìn lên vài lần.
Nói thật lòng, phong cách của nơi này khiến cô ta không thích ứng nổi.
Nhưng Khô Sơn cũng vừa mới gia nhập đã quen từ lâu rồi, ông ta đúng là không biết lạ, nhanh chóng hòa nhập với gia đình hòa thuận này.
Nơi tập trung nhân tài mà, kiểu gì cũng xảy ra vài chuyện thần kỳ, mà Triệu Bân là một trong số những thần kỳ như thế.
Mấy ngày gần đây chắc không có ai nổi bật hơn hắn được nữa.
“Triệu Bân có đây không?”
Họ đang vui vẻ uống vẻ thì một tiếng hô đột ngột vang lên.
Đợi khi mọi người nhìn sang thì trong vườn đã có thêm một bóng người mặc áo màu đen che