Nói đến pháp sư hắn lại tức đến lạ, cứ nhớ tới tay pháp sư tà ác kia.
Một người đi thắp nhang bái lại phần mộ tổ tiên.
Một kẻ thích hoa Cực Lạc.
Cái bẫy siêu to khổng lồ như thế, cuối cùng vẫn khiến hai người họ rơi vào.
Vút!
Khi đang nói chuyện thì cuồng phong đã ập tới, cuốn thành kiếm khí.
Nếu không muốn bàn đến sự khác biệt về cấp bậc thì kiếm khí đó cực kỳ sắc bén, nếu ai trúng phải một cái chắc sẽ bị bổ làm đôi như dưa hấu.
“Cảnh giới Địa Tàng”.
Sắc mặt Triệu Bân và Phượng Vũ đều trở nên nặng nề, quay lưng vào nhau, dùng hết sức để cầm kiếm chém phá cảnh giới của pháp sư, đó là võ tu Địa Tàng hàng thật giá thật, dù rằng chỉ là tầng thứ nhất, dù pháp sư không giỏi chiến đấu thì cũng là đối tượng mà bọn họ không đủ sức để chống lại.
“Đúng là đẹp không sao tả xiết”.
Nhìn sang pháp sư, vẫn cực kỳ nhàn nhã tìm một chỗ ngồi thoải mái, lấy tẩu thuốc ra bắt chéo chân hút phì phì, sương khói bay lượn xung quanh cứ như đang tu tiên, giơ cái tay thôi cũng lười, chỉ cần một trận pháp là đủ để giải quyết hai người bên trong.
Đúng vậy.
Cái bẫy này của lão ta khiến Triệu Bân và Phượng Vũ cực kỳ vất vả.
Không bàn đến linh cảm của Phượng Vũ, cả thiên nhãn của Triệu Bận cũng không thể nhìn xuyên qua màn