Thân pháp của Phượng Vũ rất huyền diệu, trong nháy mắt đã bám sát hắn.
"Các ngươi nghĩ mình còn đi được sao?"
Trong làn sương mù truyền ra một tiếng cười âm hiểm, Triệu Bân có võ hồn mà cũng không thể cảm nhận ra được tiếng cười đó đến từ đâu, chỉ biết tiếng cười và lời nói đó vô cùng âm trầm, giống như lời nói của ác quỷ, phối hợp với sương mù đầy trời khiến cho toàn thân của hắn muốn bủn rủn.
Dứt lời, cuồng phong gào thét.
Trong tiếng gió, tiếng kiếm khí va chạm vang lên chói tai.
Một mảnh kiếm khí tạo thành cuồng phong hướng về phía hai người Triệu Bân chém tới.
Keng! Keng!
Triệu Bân cùng Phượng Vũ rút kiếm, ra sức chống đỡ.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau chan chát, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, tàn lửa bắn ra bốn phía khiến cho người ta muốn hoa cả mắt, tạo nên nguồn ánh sáng rực rỡ giữa màn sương mù.
Đúng là những người xui xẻo.
Triệu Bân và Phượng Vũ liếc nhìn nhau.
Ngụ ý trong ánh mắt của họ về cơ bản là giống nhau.
Hình như chúng ta không nên đi cùng nhau, đêm qua bị đuổi giết, đêm nay lại bị sập bẫy, vừa ra khỏi thành một chuyến