Tình hình này, nếu bọn họ rơi xuống đất thì chắc chắn sẽ bị đâm thành cái lưới.
Khỏi cần cô ta nhắc thì Triệu Bân cũng trông thấy.
Hắn chẳng cần phải nghĩ, nhanh chóng đưa Đại Bằng về linh giới, hắn và Phượng Vũ thì như hai quả cầu lửa rơi xuống từ trên trời, cách mặt đất khoảng ba trăm mét thì hắn ném hai lá bùa lơ lửng ra, tránh né giáo nhọn, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Xem thường ngươi rồi”.
Pháp sư cười lạnh, gõ gõ đầu thuốc lên tảng đá.
“Tu vi của tiền bối thế mà cũng chơi trò đánh lén à?”, Triệu Bân hừ lạnh.
“Tiểu bối, áo choàng của ngươi được đấy”.
Pháo sư lại gẩy tàn thuốc, thoải mái nhìn về phía huyền bào tị thế của Triệu Bân, nếu Triệu Bân không để lộ chân nguyên thì lão ta hoàn toàn không thể biết được tu vi của đối phương.
Triệu Bân không nói gì, hắn hơi hối hận.
Nếu biết người này giấu cảnh giới của mình thì từ đầu hắn đã dùng khí thế của Thiên Võ để lừa gạt rồi, làm thế cũng tốt, cứ tưởng là chạy đi được thì lại bị tóm trở về.
Lần này muốn dùng khí thế của Thiên Võ nữa cũng không được rồi.
Kỳ lạ thật, một võ tu cảnh giới Địa Tàng thế này, không ở chốn phồn hoa thịnh vượng, lại ở cái chốn khỉ ho cò gáy này giết người cướp của, nhàn rỗi thật, không bàn đến việc gì khác, pháp sư có thể tìm bừa một gia tộc nào đó làm trưởng lão, còn kiếm được nhiều tiền hơn ở đây đấy.
“Lão già, sư phụ ta không được tốt tính lắm đâu đấy”.
Triệu Bân còn chưa lừa gạt ai thì Phương Vũ đã lên tiếng hù dọa.
Tuy biết hi vọng khá xa vời nhưng cũng phải thử xem thế nào, nhỡ đâu pháp sư sợ thì sao?
Sự thật chứng minh, pháp sư chẳng sợ cái quái gì.
Cái nơi núi cao rừng sâu này, giết hai thanh niên trẻ thì ai mà biết.
Dù sư phụ của hai người có là Đại Hạ Hồng Uyên cũng không thể tìm được hung thủ.
"Theo sát ta."
Triệu Bân cầm Long Uyên, dán bùa tốc hành chạy thẳng về phía trước.
Bay lên để trốn là không được rồi, chỉ có thể xông ra ngoài mà thôi, trong hang núi nhiều trận pháp nhưng cũng không hẳn là chẳng có đường ra, tìm đúng hướng thì vẫn chạy