“Hít sâu… Xông thẳng ra ngoài”.
Triệu Bân lên tinh thần, Phượng Vũ cũng tỏa ra chân nguyên.
Bỗng nhiên, họ còn chưa kịp đánh ra ngoài thì đã thấy cửa hang có sóng vỗ ầm ầm.
Là nước, hồng thủy.
Là dòng nước mà pháp sư dùng để chặn đường bọn họ, nó không phải là dòng suối mà là một con sông lớn! Bọt sóng dân lên gần trăm mét, thủy độn ở cảnh giới này, đừng nói là nhấn chìm hai người, có đánh sập cả tòa thành cũng là chuyện dễ.
“Nhiên Diệt”.
Triệu Bân bước lên, dùng địa hỏa tạo thành biển lửa.
Tiếc là chẳng được gì.
So sánh với thủy độn của pháp sư thì địa hỏa của hắn… Cứ như một trò đùa, bị dập tắt ngay trong tức khắc, hai người cũng nhanh chóng bị nhấn chìm, vất vả lắm mới đánh ra đến cửa hang, lại bị đánh trôi dạt trở về, tu vi gì đó, thiên phú gì đó, đều trở thành vật trang trí khi ở đây, hai người đều không thể đứng vững.
Đúng là.
Pháp sư đến một cấp bậc nào đó, thì chẳng cần phải nhúc nhích làm gì cho mệt.
Chỉ cần một cái thủy độn là đủ để lôi đối thủ trở về.
“Chẳng vui gì”.
Cuối cùng pháp sư cũng đứng dẫy, duỗi cái lưng mỏi.
Tiện thể tạo một ấn quyết.
Sau đó, dòng nước lớn dùng tốc độ mắt