“Chỉ là cực lạc hoa thôi mà, ta đỡ được!”
Triệu Bân ngồi khoanh chân, giơ tay lột áo ra, cưỡng ép bản thân luyện thể, mà địa hỏa cuộn trào cũng len vào các kinh mạch toàn thân, mạnh mẽ loại bỏ dược lực.
Thông thường.
Nếu đã trúng cực lạc tán, ngoài làm chuyện đó ra thì về cơ bản không thể nào giải nổi.
Nhưng cũng phải xem là cực lạc tán ở cấp độ nào, cũng phải xem đã ăn bao nhiêu, mà hắn chỉ hít phải phấn hoa thôi, có thể gắng gượng ép nó ra được, dùng luyện thể và địa hỏa là đủ.
Hắn chịu đựng được chứ người bên cạnh hắn có vẻ không khả quan lắm.
Phượng Vũ không có địa hỏa hộ thể, cũng không có pháp môn luyện thể bá đạo để tôi luyện tạp chất, quan trọng nhất là cô ta hít phải quá nhiều phấn hoa, khó lòng ngăn được dược lực.
Á...!
Cô ta nũng nịu rên lên một tiếng, nghe cũng rất mê hoặc.
Trái dấu hút nhau.
Tự bản thân cô ta sẽ biết đi tìm chứ, Triệu Bân ngồi khoanh chân nhưng cô ta thì áp sát, cánh tay trắng nõn ôm cổ Triệu Bân, gò má ghé sát bên vành tai hắn, miệng khẽ khàng rên rỉ khiến hương thơm mê người của nữ từ không ngừng phả ra.
Dưới ánh trăng thanh lãnh, bờ vai ngọc ngà đã lộ ra thậm chí còn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Có lẽ đây chính là phóng đãng trong truyền thuyết.
Mà cô nương này, hiển nhiên thần trí không còn tỉnh táo nữa rồi.
Phấn hoa của cực lạc cũng có dược lực rất mạnh, cũng gợi ra dục vọng nguyên thủy nhất