Nhưng thứ nghiêm chỉnh này khiến Nguyệt Thần cuống quýt lắm luôn.
Bổn cô nương đợi đến nửa đêm chỉ đợi được thế này rồi hả? Ngươi đừng mất hứng như thế!
“Cho ta, cho ta!”
Tiếng rên rỉ kiều diễm của Phượng Vũ giống như một bản nhạc mỹ miều, cô ta còn áp sát sau lưng Triệu Bân, đôi tay kia cũng không ngoan ngoãn, chúng không vuốt ve bản thân nữa mà đang sờ mó Triệu Bân, đôi mắt trong veo đã mờ đục vì hơi nước.
Nói thế nào nhỉ?
Với võ hồn cứng rắn và khí huyết cường thịnh của Triệu Bân, giờ phút này đây, cô ta giống như một loại thuốc độc cực kỳ đáng sợ, khiến hắn...! thèm lắm mà đành thôi.
“Sắp rồi!”
Triệu Bân nhủ thầm trong lòng, không biết đang nói với bản thân hay đang nói với Phượng Vũ.
Gặp phải tình cảnh này mà không đứng núi này trông núi nọ là giả, có vài khoảnh khắc hắn suýt không chịu nổi, cũng muốn vui sướng một phen trong miền cực lạc.
Nhưng khả năng kiềm nén của hắn vô cùng đáng kinh ngạc, đến mức Nguyệt Thần cũng phải hoài nghi nhân sinh.
Người biết thì biết hắn đã có vợ, còn ai không biết chắc sẽ tưởng hắn là người xuất gia lục căn thanh tịnh đấy.
“Liễu Tâm Như mà biết được ngươi như thế này chắc sẽ vui lắm”.
Nguyệt Thần cảm thán, cô ta phải làm quen lại với tên đồ đệ này rồi.
Từng có một khoảnh khắc, Triệu Bân muốn mở mắt ra.
Dược lực đã lui bớt.
Sao Phượng Vũ vẫn còn phóng đãng như thế nhỉ?
Triệu Bân phất tay lấy ra một chiếc áo