Triệu Bân vẫn đang tìm.
Một tầng tu vi đang yên đang lành, sao tự dưng mất được chứ?
“Này!”
Phượng Vũ đột nhiên lên tiếng.
Tiếc rằng lời nhắc nhở của cô ta vẫn bị chậm, Triệu Bân đang đắm chìm trong cảm xúc đâm thẳng vào một tảng đá lớn, “ầm” một tiếng, đất đã vỡ vụn.
Đá vụn rơi lả tả.
Không thấy Triệu Bân đứng dậy, hình như hắn đơ luôn rồi, cứ ngồi đó đờ đẫn.
Quả thực, hắn đang suy nghĩ miên man.
Một tầng tu vi không thể nào vô duyên vô cớ biến mất được.
Một lát sau, hắn mới giơ tay trái lên, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn ma, nhìn nó chằm chằm.
Hắn đã tìm ra được căn nguyên, chính chiếc nhẫn này hút mất tu vi của hắn.
“Nhẫn gì mà kỳ lạ ghê”.
Đôi mắt xinh đẹp của Phượng Vũ nheo lại, cô ta đã ngửi thấy mùi của ma từ chiếc nhẫn kia.
“Trả lại đây!”
Triệu Bân buột miệng chửi thề.
Tu vi đó hắn vất vả tích lũy được, ai cho nó đòi nuốt là nuốt luôn?
Qua một lúc lâu, chiếc nhẫn không có phản ứng gì.
Bất đắc dĩ, Triệu Bân nhìn về phía Nguyệt Thần, ánh mắt nói thay cho tất cả.
“Nuốt thì nuốt, tu luyện lại thôi!”
Câu trả lời của Nguyệt Thần vẫn tùy ý như thường.
Triệu Bân sa sầm mặt mũi, cô nàng này đúng là không đứng từ góc độ của hắn nên nói sao cũng được.
“Đợi hôm nào mưa to gió lớn, bổn thần sẽ dạy ngươi cướp lấy vận may”.
“Ban nãy không làm ngươi sợ chứ”.
Triệu Bân an ủi