Cảnh tượng này, họ đã gặp rất nhiều lần suốt dọc đường đi.
Vả lại, khi đi ngang qua không ít khu rừng, bên trong cũng cực kỳ nhếch nhác.
“Mùi máu tanh!”
Phượng Vũ khẽ nói, là một võ tu hệ cảm giác nên khứu giác của cô ta rất mẫn cảm.
Dọc đường, càng đi về phía Đông, cô ta càng ngày càng cảm nhận được mùi máu thoảng qua.
Ngoài ra, hình như còn có tiếng chém giết.
Uỳnh! Uỳnh đùng đùng!
Nền đất rung chuyển khiến Triệu Bân và Phượng Vũ phải ngoái đầu nhìn.
Đập vào mắt là khói bụi mịt mùng, thiên quân vạn mã đang lao về phía này.
“Quân đội?”
Phượng Vũ khẽ lầm bầm.
Triệu Bân đứng dậy, dùng hết thị lực của thiên nhãn để trông về phía xa, có thể nhìn thấy một đám mây đen thui đang ùn ùn kéo tới, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ biết đó là một đoàn tọa kỵ biết bay, không phải một hai con, mà là cả một vùng.
Đúng là quân đội rồi.
Bên dưới là lục quân, bên trên là không quân.
Chúng từ hàng vạn dặm xa đánh tới, nhanh như sấm chớp.
“Mau, tránh ra!”
Một ông lão cưỡi trâu quát ầm lên.
Không cần ông ta phải nói, những người chạy nạn, bao gồm cả Triệu Bân và Phượng Vũ đều tránh đường.
Thiên quân vạn mã lao vun vút, nếu dám ngăn cản, sẽ bị giẫm