Hừ…
Triệu Bân vào chiến trường thì hừ lên một tiếng khó chịu.
Lần đầu tiên ra chiến trường, hắn cảm thấy bị chấn động, đến chân cũng đứng không vững, không thể phân biệt được đông - tây - nam - bắc, đập vào mắt là những bóng người đang chiến đấu, màu máu che khuất hết tầm nhìn, đến cả Thiên Nhãn cũng không nhìn thấu được, vì sát khí quá dày đặc nên đã khiến thị lực yếu đi, Phượng Vũ đứng bên cạnh cũng không tốt hơn là mấy, sắc mặt cô ta trắng bệch.
“Cẩn thận xạ thủ!”
Không biết ai đó đã hét lên.
Triệu Bân bất giác ngước mắt lên thì thấy rất nhiều ánh sáng đen rơi từ trên trời xuống, nói chính xác hơn thì đó là những cây giáo được bắn ra.
Cây nào cây nấy đều được bọc đầy bùa nổ, vút qua bầu trời, bắn đi rất xa, bắn vào quân chi viện.
“Tránh ra!”
Có binh sĩ lão luyện hét lên vì biết thứ đó rất đáng sợ.
Cần gì hắn ta nói, quân chi viện đến sau của Đại Hạ, bao gồm cả Triệu Bân và Phượng Vũ đều trốn đi thật xa, sự nguy hiểm của xạ thủ Đại Nguyên nổi tiếng gần xa, họ đã sớm nghe nói đến.
Ù! Ù!
Cung tên rơi xuống rợp trời như mưa, cắm nghiêng trên mặt đất, sau đó thì nối tiếp nhau nổ tung, mang theo lôi quang, trong mỗi lá bùa nổ còn giấu kim độc, ngoài ra, còn có khói độc đáng sợ nữa.
Ọc!
Triệu Bân hộc máu, hắn