Nhưng Đại Hạ cũng không kém.
Đại Hạ cũng có cung tên mạnh, ở trên các đỉnh núi, hàng vạn mũi tên đã được bắn ra, uy lực cũng rất khủng khiếp.
Đại Hạ bị bắn, nổ thê thảm thế nào thì Đại Nguyên cũng thê thảm như thế đó, mỗi mũi tên nổ tung thì tiền cũng theo đó mà biến mất.
Tu luyện tốn kém, đánh trận còn tốn kém hơn.
Nếu như là nước nhỏ thì sẽ không thể gánh nổi mức chi phí đó, không phải họ không muốn đánh trận mà là đánh không nổi, không phải nước nào cũng có thể làm theo điều mình muốn như Đại Hạ và Đại Nguyên là so xem ai có nhiều cung tên mạnh hơn, chẳng qua là hai bên đọ nguồn lực của nước nào dồi dào hơn thôi.
“Phượng Vũ!”
Lúc đầu óc tỉnh táo lại thì Triệu Bân mới gọi cô ta.
Trước đó, khi tên nổ loạn xạ thì không biết cô ta đã bị nổ văng đến đâu rồi.
Giết!
Tiếng hét vang lên, quân địch bên Đại Nguyên xông lên đông nghịt, tất cả đều cưỡi sói xám, cầm đao cán dài trên tay, vừa tấn công vừa múa đao.
Các tướng sĩ của Đại Hạ lần lượt bị chém ngã xuống những vũng máu hết người này đến người khác.
Chắc đây là một loại chiến thuật.
Mở đường bằng cung tên và một vụ nổ điên cuồng, sau đó các kỵ binh cưỡi sói xám mới đến thu chiến lợi phẩm.
Số quân chi viện của Đại Hạ bị nổ văng vẫn còn choáng váng à? Đầu óc quay cuồng, phần lớn đều đứng không vững vì không phải ai trong số họ cũng có võ hồn.
“Đến đây!”
Triệu Bân hừ lên một tiếng lạnh lùng rồi nhào đến như một bóng ma.
“Một tên cảnh giới Chân Linh cỏn con, không