Chủ nhân của sói xám cũng vậy.
Những người cấp Chân Linh, không ai có thể chống đỡ nổi thiên lôi trận.
Chiêu đó của Triệu Bân đã khiến các kỵ binh sói xám trở tay không kịp.
“Nhóc con, đánh hay lắm!”
Tiếng cười vang lên rần rần, quân chi viện đến sau của Đại Hạ ập đến như sóng biển, hừng hực đánh với kỵ binh sói xám, có không ít nhân vật thần thông, một chiêu thủy độn tạo sóng thì cũng có thể đánh ngã được một đám, đối phương cũng có người tài, lính đánh với lính, tướng đánh với tướng.
“Nổ à, ta cho ngươi nổ này!”
Lối đánh của Triệu Bân cũng rất loạn.
Không biết hắn nhặt đâu được một cây giáo, chui xuống dưới lòng đất, nhìn thấy quân Đại Nguyên thì đâm cho chết, cứ nhằm đúng vào đầu mà đâm, rất nhiều người đang đi, chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị đâm một lỗ máu me đầm đìa.
Bất kể chiến tích thế nào thì hắn cũng lấy đủ vốn rồi.
Quân địch không ngốc, bọn họ đã nhanh chóng cho người tóm cổ hắn ra.
Đó là một người đàn ông dũng mãnh để râu quai nón của vương triều Đại Nguyên, có tu vi cấp Huyền Dương, gã cầm một cặp búa vàng, không có chiến thuật gì mà chỉ vung bên trái rồi đập bên phải suốt dọc đường khiến các tướng sĩ của Đại Hạ bay ra khắp nơi, máu tươi nhuốm đầy áo giáp và cơ thể gã.
Người biết thì biết gã là người, người không biết còn tưởng đây là ma thần đến từ địa ngục nữa.
Nhìn thế nào thì tên đó cũng dũng mãnh đến mức vạn người không địch nổi.
Triệu Bân ho ra máu, hắn đã bị chấn động đến phải ra khỏi đất.
Hắn vẫn chưa kịp đứng vững thì người đàn ông dũng mãnh râu quai nón đã đánh đến, gã vung một búa tới,