Phượng Vũ đã tìm được đại ca của mình, nhưng đại ca của cô ta chỉ còn là một thi thể.
Cho dù ở rất xa, Triệu Bân vẫn có thể nhìn thấy rõ đại ca của Phượng Vũ đến chết vẫn đang mặc bộ đồ tù nhân, tay chân vẫn còn mang gông cùm, và thân hình thì gầy khô như que củi.
Không khó để tưởng tượng ra đại ca của Phượng Vũ đã gặp phải những chuyện gì trong khổ ngục.
Á!
Phượng Vũ ngửa mặt lên trời rít lên vì đau khổ, nước mắt chảy dài trên má.
Người thân duy nhất của cô ta trên thế giới này đã chết.
Triệu Bân im lặng, trong lòng cũng cảm thấy xót xa.
Cảnh tượng đó thật trớ trêu, lúc còn sống đại ca của cô ta là một quân nhân không chịu khuất phục, nhưng khi bị tội oan đến chết cũng không có ai nhớ đến.
"Cẩn thận".
Sau nửa giây suy nghĩ, Triệu Bân lại giương cung lắp tên.
Phượng Vũ đau buồn đến mức muốn chết đi, như thể cô ta đã trở thành một con rối vô hồn, cứ ngây ngốc ngồi ở đó ôm thi thể của đại ca mình, không quan tâm đến kẻ địch đang lao tới.
Keng!
May mắn thay, mũi tên của Triệu Bân đã đủ nhanh để giết chết kẻ đó ngay tại chỗ.
Trong lúc lơ đãng đó thì hắn cũng đã phải trả một cái giá đắt, có kẻ đã bắn lén hắn từ phía sau.
Đại Bằng cũng bị liên lụy, một mũi tên đã bắn xuyên qua cánh của