Hắn chém giết mù quáng, còn không thèm thi triển chiêu thức, hai tay chỉ biết vung kiếm loạn xạ.
Toàn thân của hắn lúc này đã nhuốm đầy máu tươi, có máu của hắn mà cũng có máu của kẻ địch, nhìn hắn lúc này giống y hệt một ác ma hiện thế.
Mà hắn cũng không phải là người duy nhất phát điên.
Trên chiến trường, ai cũng là người điên!
Đùng đùng đùng!
Tiếng trống trận lại một lần nữa vang lên.
Đại chiến đã diễn ra lâu như vậy, cuối cùng lực lượng tiếp viện hùng hậu nhất của Đại Hạ cũng đã đến, bọn họ cưỡi chiến mã Xích Diễm từ trong núi lao nhanh ra, không phải một hai ngàn quân mà là cả mười vạn đại quân, như đang trải một tấm thảm đỏ khắp chiến trường rực lửa.
"Quân Xích Diễm Đại Hạ".
Thấy quân đoàn chi viện, tướng sĩ Đại Hạ ngay lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
"Tại sao lại có quân Xích Diễm ở đây?"
Sắc mặt của thống soái Đại Nguyên lúc này cực kỳ khó coi.
Theo như tin tức tình báo, quân Xích Diễm Đại Hạ đáng ra phải chiến đấu ở một nơi khác, điều này đã được lên kế hoạch từ lâu, và quân Đại Nguyên ở nơi đó cũng đã được bố trí để ngăn chặn, sao bây giờ quân Xích Diễm lại chạy tới đây?
Rõ ràng là có gì đó không ổn.
Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như