Con trai cưng nhà các người thật sự quá ưu tú, dù bị treo trên cây nhưng vẫn không quên chòng ghẹo ta.
Còn nữa, bảo bối trong Linh Lung các của ta cũng đã bị hắn quét sạch.
“Sao hả? Hai người cũng quen nhau sao?”
Triệu Bân nhướng mày, nhìn mẹ mình rồi ngó sang Linh Lung.
“Quen, quen quá đi chứ!”
Linh Lung vẫn nói câu đó, mấy ngày nay, mẹ ngươi bế ta đi dạo cả ngày mà.
Phù Dung thì càng lúc càng thấy bối rối.
“Đây...!Là đứa trẻ mà con mà nhặt về đấy!”
Triệu Uyên khoanh tay lại, bất giác nhìn về phía Triệu Bân.
Bà ấy vừa dứt lời thì khóe miệng Triệu Bân giựt mạnh, trong lòng như có cả chục ngàn con ngựa hoang đang chạy loạn.
“Có tiện trả lại bảo bối cho Linh Lung các của ta không?”
Linh Lung mỉm cười nhìn sang Triệu Bân.
Giấu, ngươi cứ che giấu tiếp đi, tối đó bà đã thấy hết rồi!
“Không...!Không