Bên ngoài thành Vong Cổ có rất nhiều rừng núi.
Trong rừng có rất nhiều cây và luôn có một cây hợp với Triệu Bân.
Vẫn với một sợi dây thừng, vẫn bị trói như trói lợn, hắn bị treo lên cây cao, thân lắc lư theo gió.
“Nghe nói ngươi là đệ tử của Hồng Uyên hả?”
Linh Lung ngồi dưới gốc cây, nhàn nhã cắn hạt dưa.
“Tính khí của ông ấy không tốt lắm đâu!”
Triệu Bân lắc qua lắc lại, thấy có cơ hội thì liền dụ dỗ.
“Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
“Cô là ai?”
“Đại Hạ Hồng Uyên...!Là sư phụ của ta!”
“Chào sư tỷ!”
“Ha ha ha!”
Linh Lung lại bật cười bởi câu sư tỷ đó.
Nhìn đi, tên nhóc này đâu có ngốc, còn thấy sang bắt quàng với cô ta nữa.
Cô ta giơ tay lên, cuối cùng thì hắn cũng được thả xuống.
Triệu Bân rất thành thật, quan sát kỹ Linh Lung từ trên xuống dưới.
Đi đêm mãi thì cũng có ngày gặp ma, hàng giả lại đụng phải hàng thật rồi.
Hắn tranh thủ liếc nhìn giới ý thức thì sắc mặt liền tối sầm.
Tú Nhi ấy à, bế quan rồi mà cũng không quên gài hắn.
“Có thể giúp ta cứu sống một người không?”
Linh Lung lại hỏi, vẻ mặt nghiêm túc,