Nhưng ông ta vẫn chưa kịp cười thì mười mấy tia sáng màu đen đã phóng ra từ trong quan tài, chắc là cơ quan do mụ dạ xoa cài sẵn.
Người áo đen động đến nắp quan tài thì vừa lúc chạm phải tầng cấm chế bên trong.
Triệu Bân cũng không hề biết đến tầng cấm chế này.
Bụp! Bụp! Bụp!
Những tia máu nhức mắt bắn ra.
Người áo đen bị bắn không kịp trở tay, cơ thể ông ta giống như một miếng đậu phụ, bị những tia sáng đen chọc ra nhiều lỗ máu.
Ngoài ra, ông ta còn bị bắn trúng một con mắt, lập tức biến thành kẻ bị chột.
A...!
Tiếng la thảm thiết vang lên thất thanh, người áo đen bụm mắt phải, liên tục lùi về sau.
Soạt!
Triệu Bân đã cử động được, hắn phóng từ trong quan tài ra như một tia chớp, thi triển thể Kỳ Lân và dùng đến ma đạo rồi húc vào người áo đen như một bao cát.
Ngặt nỗi, người áo đen là cấp Địa Tạng đỉnh cao nên cú tông này của Triệu Bân chẳng khác gì tông vào một tấm thép.
Một tiếng “choảng” vang lên đầy thanh thúy.
Dù là như vậy, người áo đen vẫn bị tông đến mức lảo đảo, suýt chút ngã bật ngửa ra sau.
“Tiểu bối Chân Linh cũng to gan thật đấy!”
Người áo đen nổi giận đùng đùng, sát khí nổi lên cuồn cuộn.
Ọc…
Triệu Bân nôn ra máu, bị chấn đến mức văng ra xa.
Trong lúc bay ngược ra sau, xương cốt trong cơ thể hắn lại một lần nữa kêu lên rắc rắc, không biết có bao nhiêu kinh mạch đã bị đứt, bao nhiêu xương đã bị gãy, may mà suốt dọc đường vừa rồi, hắn luôn rèn thể nên cơ