Thanh Dao khẽ thốt lên, cô ấy nằm trong quan tài tối đen, khuôn mặt đã trắng bệch, không còn chút máu.
Xét về tu vi, cô ấy mạnh hơn Triệu Bân, nhưng xét về tiềm lực thì cô ấy lại kém hắn rất nhiều, tinh nguyên bị hao tổn quá nhiều nên đã tổn thương đến căn cơ, không bao lâu nữa thì sẽ mất mạng, trở thành một cái xác buốt lạnh.
“Bảo vệ tâm mạch”.
Triệu Bân lại nói câu đó lần thứ hai.
Ánh mắt của Triệu Bân đã hơi ửng đỏ khác với Thanh Dao, hắn giống như một con sư tử dũng mãnh đang nín thở, ngủ đông… chờ đợi cơ hội, chỉ cần chú định thân yếu đi, hắn có thể phá giải ngay.
Cục diện chết này vẫn còn có hi vọng.
Không còn nghe thấy Thanh Dao trả lời nữa, cô ta đã nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, hôn mê rồi.
Trong tình huống thế này, nếu không có ai cứu cô ta thì cô ta sẽ trở thành một cái xác khô trong giấc mộng của mình.
“Phá… Cho ta!”
Triệu Bân thầm hét lên một tiếng lạnh lùng, chú định thân đã cực kỳ yếu ớt.
Chính vào giây phút đó, hắn đã thi triển khí thế Thiên Võ, phá giải ràng buộc của chú định thân.
Ầm!
Cũng chính vào lúc đó, cửa địa cung bị một chưởng đánh bật ra.
Sau đó, thì có một bóng người đi vào, là người áo đen