Sau khi rời khỏi thành Vong Cổ, hắn đi tới đâu cũng bị hãm hại, lòng người khó lường, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
"Nhóc con, thuật độn thổ của ngươi dùng rất tốt đó!"
Hắn mới vừa ra khỏi rừng thì đã gặp một lão già ngồi ở trên tảng đá đang phì phèo hút tẩu, bộ dáng thâm trầm, sương khói lượn lờ xung quanh giống như người tu tiên, còn không phải là lão già răng vàng kia hay sao! Đuổi theo đến tận nửa đêm mà không tìm được người, lúc này lão ta mới đi vòng trở về, vừa tới đây thì đúng lúc gặp tên tiểu võ tu chạy đến, cho nên mới ngồi đây hút thuốc chờ.
Vèo!
Nhìn thấy lão già răng vàng, Triệu Bân xoay người bỏ chạy.
"Lần này ngươi không thể chạy thoát".
Lão già răng vàng nhàn nhạt nói, vừa hút thuốc vừa kết ấn.
Đột nhiên, có một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, một tấm lưới lớn huyễn hoặc được đan bằng chú văn, đây là một loại thuật tà đạo không có lực công kích, nhưng là bí thuật tốt để bắt người.
Triệu Bân đã chậm hơn một bước, bị trói lại tại chỗ.
Tấm lưới đan bằng chú văn này rất quỷ dị, kiếm chém không đứt, lôi điện nổ không hỏng, tấm lưới dần dần co rút lại hết sức, từng đạo chú văn liền khắc lên trên người của hắn, giam cầm hắn bên trong.
"Ta đã bảo ngươi đừng chạy, xem đi, bị bắt được rồi!"
Lão già răng vàng thở ra một đám khói trắng, chậm rãi đi tới.
Triệu Bân đã bị bắt, hắn vậy mà lại có thể bị bắt như thế này.
Vừa thoát khỏi minh hôn tử cục thì đã bị một kẻ khác bắt lại.
Nếu như hắn