Thú cưỡi diều hâu của lão ta đã bay tới đón lão ta.
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, lập tức triệu hồi Đại Bằng, đuổi theo con diều hâu.
Rất lâu sau khi hai người rời đi thì mới có một người khác đi lên núi.
Đó là Phượng Vũ, cô ta không đợi được nên đến lấy đan dược, nhưng đã quá muộn, những gì còn lại chỉ là một mớ hỗn độn, không còn nhìn thấy lão già răng vàng đâu nữa.
Đạo quan của lão ta cũng đã sụp đổ, máu loang khắp sân, không biết lão già răng vàng có còn sống không, chỉ biết rằng ở đây đã từng trải qua một trận chiến đẫm máu.
Vèo! Vèo!
Một cơn gió nổi lên, lại có hai kẻ mặc đồ đen hiện ra như hai bóng ma, quỳ một chân xuống.
"Thánh nữ, ta đã tìm được tung tích của sát thủ".
Nghe vậy, Phượng Vũ quay người đi xuống núi, chỉ buông lại một câu: "Kiểm tra xem ai đã từng đến ngọn núi này".
Đêm nay, thời tiết thật không tệ.
Vầng trăng tròn treo trên bầu trời cao sáng trong lạ thường.
Quác! Quác!
Dưới ánh trăng, Đại Bằng vô cùng hưng phấn, nhanh như chớp đuổi theo con diều hâu.
Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, hắn cầm kiếm Long Uyên trong tay, chém ra kiếm khí truy giết kẻ thù.
"Chết tiệt, đúng là chết tiệt".
Lão già răng vàng nghiến răng nghiến lợi, không ngừng ho ra máu.
Đường đường là cảnh giới Địa Tạng, hôm nay chỉ bắt một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh về làm đan dẫn, không