Một con diều hâu và Đại Bằng lần lượt vạch ra hai luồng sáng hình vòng cung rực rỡ trên bầu trời, đuổi nhau từ phía Nam ra phía Bắc, từ phía Bắc sang phía Tây, rồi từ Tây lượn một vòng tròn, vừa đi vừa đánh sang phía Đông.
Đến cả Triệu Bân và lão già tóc vàng cũng không biết bản thân mình đã bay tới chỗ nào.
Cũng may mà giữa đêm khuya thanh vắng, không một bóng người nào.
Nếu để kẻ khác nhìn thấy cảnh tượng này chắc sẽ phải cảm thán lắm, một cao thủ Địa Tạng bị một võ tu Chân Linh đuổi giết, nếu đồn ra ngoài chắc sẽ làm người đời kinh hãi lắm.
Không biết từ lúc nào, tốc độ của diều hâu đột ngột giảm xuống.
Bởi vì mấy lá bùa tốc hành của lão già răng vàng...!đã hết mất rồi.
Bùa của lão ta đã hết chứ Triệu Bân vẫn còn, trong chiếc nhẫn ma còn mấy xấp.
Bên tăng bên giảm, khoảng cách giữa họ nhanh chóng được rút ngắn.
“Tiểu bối à, chuyện gì cũng nên chừa lại một con đường”.
Lão già răng vàng lạnh lùng nói, có lẽ vì cơn giận bốc lên, lão ta phun thêm một búng máu.
Triệu Bân không đáp lời, vừa đuổi kịp đã đánh.
Chừa lại một con đường? Khi định luyện ta thành đan dược, tại sao lão không nghĩ đến chuyện chừa đường lui? Bây giờ đã biến thành cục diện không chết không thôi, lão ta còn nói câu này, đúng là nực cười vô cùng.
Cạc!
Đại Bằng rất lợi hại, chỉ trong chốc lát đã đột ngột tăng tốc, cuối cùng cũng đuổi kịp diều hâu.
Hai mắt Triệu Bân lóe sáng, chém ra một luồng kiếm khí.
Con diều hâu kia kêu lên