“Đừng đụng, nhất quyết không được đụng vào chúng”.
Lão đạo sĩ nhắc nhở, nhẹ nhàng lách qua khe hở.
Cần gì lão ta phải nói, Triệu Bân cũng hiểu, kiến thức cơ bản vào mộ không được đụng linh tinh thì hắn biết.
Cuối cùng, chính là ngôi mộ.
“Bảo bối ơi, ta tới đây”.
Lão đạo sĩ áo liệm lại cười hơ hớ, cậy mạnh đẩy cửa mộ ra.
Triệu Bân cũng dõi mắt vào trong xem, cảnh tượng trong mộ nhanh chóng đập vào mắt hắn khi cánh cửa mở ra.
“Ôi mẹ ơi”.
Lão đạo sĩ áo liệm cảnh giới Địa Tàng mà cũng không nhịn được bật thốt lên.
Chẳng trách lão ra lại như thế, bởi vì bên trong ngôi mộ ngoài chiếc quan tài ra thì chẳng có cái gì được chôn theo cả.
Tiếng lão ta bật thốt ra cũng cực kỳ khí phách.
Triệu Bân cũng theo vào.
Khác với lão đạo sĩ, hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Mộ chính thật sự chẳng có vàng bạc châu báu gì, chỉ có một tế đàn cổ xưa, trên tế đàn là một quan tài bằng đồng khổng lồ, nhưng lại bị khóa bằng dây xích sắt, trên quan tài có rất nhiều hoa văn cổ xưa, không thể nhận diện được là năm nào.
“Ngôi mộ lớn thế này cơ mà, chơi nhau à?”
Lão đạo sĩ áo liệm phùng mang trợn má, hùng hùng hổ hổ, gương mặt già nua đen ngòm.
Mất bao nhiêu công sức, kết quả là chẳng có gì ngoài cái quan tài, đúng là một trò đùa, trộm mộ nhiều năm như vậy, chỉ có ngôi mộ này có lắm cơ quan, mà cũng chỉ có ngôi mộ này… Rỗng còn hơn chữ rỗng.
Triệu Bân nhìn trái ngó phải, tiến tới trước tế đàn.
Quan sát bốn phương tám hướng xong hắn mới nhìn tới