Tiếc là chẳng thể phân ra thắng bại.
Trên gương mặt không cảm xúc của vua Man đã xuất hiện một nụ cười.
Có lẽ là nụ cười vui mừng dành cho vua Âm Nguyệt, đúng là hậu sinh khả úy!
Cả người vua Âm Nguyệt lại run lên, vì không có đầu nên mời dùng cách đó để đáp lại vua Man, tiền bối thật thà không ức hiếp ông ta, vua Man thời cổ xưa, lực chiến… Quả nhiên hơn người.
Đây là sự mến mộ lẫn nhau.
Thời hoang dã đó, một thế hệ vua Man thiên hạ vô địch.
Thời chiến quốc, vua Âm Nguyệt cũng không tìm được đối thủ.
Không sinh ra cùng một thời đại chính là sự nuối tiếc lớn nhất.
Trận chiến ngày hôm nay đã bù đắp cho những tiếc nuối đó, đều là xác ướp cổ, cũng được xem là quyết đấu vượt thời gian, tất cả đều nhờ công của Triệu Bân, hắn là người đến ngôi mộ cổ này, cũng là hắn mời vua Âm Nguyệt.
Một trận chiến… Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Hai vị vua vẫn không cử động, chỉ đứng đó nhìn nhau.
Sự đối đầu của hai vị vua, chỉ cần một đòn là đủ, cứ tiếp tục đánh cũng chẳng nghĩa lý gì.
Triệu Bân có thể cử động rồi, vì uy áp của hai vị vua đã không còn nữa, nhìn lại hai mắt vua Man cũng đã khép kín, hệt như một bức tượng lẳng lặng đứng đó, mất đi thi biến, chìm vào yên tĩnh, vua Âm Nguyệt đối diện cũng thế, vẫn là tấm bia khổng lồ sừng sững