Tuy đan điền đã rách toạc nhưng chân nguyên của hắn thì không hề bị phân tán, ngược lại… nó biến thành một vùng khói trắng giống như tạo ra một thế giới khác, bên trên là mây mù giăng lối, bên dưới là khí hải sáng choang.
Đến lúc này, những biến đổi lớn mới dừng lại.
Nhưng trạng thái của Triệu Bân thì không hề tốt chút nào, hắn bò trên mặt đất, thở hổn hển, không ngừng rên la.
Có lẽ vì quá đau, đau đến mức gân xanh trên trán hắn nổi hết lên, đau đến mức hai mắt hằn lên gân máu khiến tròng mắt như biến thành màu đỏ, còn khuôn mặt thì cũng trở nên dữ tợn đầy đáng sợ.
Không biết đến lúc nào thì cơn đau mới từ từ thuyên giảm.
Triệu Bân vẫn còn đang thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, dường như hắn đã đi một vòng ở Quỷ Môn Quan.
Lúc này, khi hắn nhìn vào đan điền lần nữa thì hắn đã ngây ra rất lâu, đan điền đã bị nứt nhưng chân nguyên không chỉ không bị tan đi mà ngược lại còn biến thành một vùng biển màu vàng lấp lánh, mỗi lần sóng cuộn trào lên thì hắn đều thấy hừng hực toàn thân, đó là khí huyết, là khí tức cực kì lớn mạnh, sinh linh lực cũng mạnh thêm không ít.
“Đây là… Đan hải sao?”
Triệu Bân lên tiếng, giọng nói vẫn còn khàn khàn, biểu cảm trên mặt là sự khó tin.
Đan hải cũng giống như võ hồn, chỉ có tu luyện đến cấp Thiên Võ thì mới có tư cách khai thông.
Đan điền và đan hải.
Nghe thôi cũng biết đan hải cao hơn đan điền một cấp rồi.
Không ngờ dung hòa chất lỏng màu vàng kim, làm nổ tung đan điền thì lại có thể tạo ra được đan hải.
Niềm vui bất ngờ này khiến hắn không kịp trở tay.
“Vậy… Rốt