Triệu Bân mỉm cười đầy ngô nghê, chuyến này đúng thật là không uổng công.
Nếu lão đạo áo liệm biết được thì không biết lão ta sẽ nghĩ gì, tốn công tốn sức trộm mộ, không lấy được gì thì thôi đi, còn bị thương khắp người, sau đó bị một tiểu võ tu hớt tay trên bảo bối quý giá nhất trong mộ.
Đã nói mà, sao mộ phần của cao thủ cấp Thiên Võ lại không có vật bồi táng được chứ, hơn nữa còn không phải là vật tầm thường.
Điểm này thì Triệu Bân cảm nhận rất sâu sắc.
Trong mộ của vua Âm Nguyệt, hắn đã lấy được nhẫn ma, luyện ra được một giọt huyết ma, bên trong nhẫn ma còn có không gian chứa đồ rộng lớn bằng cả ngọn núi.
Hắn đến cổ mộ của vua Man cũng là một cơ duyên, mặc dù không biết chất lỏng màu vàng kim đó là gì nhưng nó lại giúp cho đan điền của hắn biến thành đan hải.
“Tiền bối, ta không phải cố ý muốn lấy bảo bối của ông đâu”.
Triệu Bân đứng thẳng người, cười gượng gạo.
Hắn chắp tay về phía ngôi mộ chính mà lạy.
Hắn chỉ tò mò, chỉ muốn biết bên trong tráp ngọc đó là gì chứ không định lấy đi, quỷ mới biết sao chất lỏng màu vàng kim đó lại có thể chui tọt vào đan điền của mình, còn gây ra một sự biến đổi động trời trong khoảnh khắc bất ngờ như thế.
“Trả lại cho tiền bối cái này!”
Triệu Bân cười gượng, lấy một cây giáo từ trong túi đựng đồ ra rồi đặt lên trên dàn tế.
Cũng giống như hôm đó, khi lấy nhẫn ma ở mộ của vua Âm Nguyệt, hắn lấy đi một thứ thì sẽ để lại một thứ khác.
Theo như cách nói của vua Âm Nguyệt thì đấy là nhân quả.
Cuối cùng, hắn vái lạy, rồi mới quay người bỏ đi.
Hắn lại đến chỗ