Triệu Bân dùng võ hồn cảm nhận thì thấy tất cả mọi người đều có mặt, chỉ thiếu mỗi mình Nhược Thủy.
“Đi đâu rồi?”
Triệu Bân chau mày, đẩy cửa nhà thôn trưởng ra.
“Thanh niên à, cậu muốn dọa chết ta sao?”
“Ế? Không phải cậu đã chết rồi sao?”
“Có ma!”
Trong phòng, lão thôn trưởng nói luôn miệng, nói một lúc thì hét lên, trông ông ta lớn tuổi vậy đấy mà leo xuống giường là sải bước chạy ngay, ai mà dám tin ông ta là một ông già đã hơn bảy mươi tuổi chứ.
Triệu Bân đưa tay ra, kéo ông ta lại rồi hỏi: “Nhược Thủy đâu?”
“Đã bị cái tên lão đạo áo liệm đó bắt đi rồi, nói là dẫn cô bé đi tu hành!”, lão thôn trưởng nói lí nhí.
Ông ta vừa nói ra thì Triệu Bân liền bất giác mỉm cười, đưa Nhược Thủy đi cũng tốt, cô nhóc đó đúng là một hạt giống tốt để tu hành.
Đương nhiên lão đạo áo liệm cũng có thể nhìn ra được điểm đó, chắc là ông ta sẽ không ngược đãi cô nhóc mà ngược lại sẽ cố gắng bồi dưỡng.
Nhắc đến lão đạo áo liệm thì sắc mặt hắn tối sầm xuống.
Dắt hắn xuống mộ rồi lại một mình ra ngoài, vậy mà cũng không biết thử xuống dưới tìm hắn.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn nên cảm ơn lão ta vì đã không tìm hắn, nếu không thì hắn cũng không thể có được tạo hóa khơi thông được đan hải.
“Cậu thanh niên, cậu còn sống thật à?”
Lão thôn trưởng hỏi với vẻ thăm dò và quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Các thôn dân tụ tập lại cũng đều ngạc nhiên, đã nói là chết rồi mà sao vẫn còn sống thế?
“Diêm Vương không nhận!”
Triệu Bân mỉm cười, hắn thấy các thôn dân đều bình an thì quay về lại