Bên trong rừng núi âm u.
Triệu Bân và Ngưu Oanh một trước một sau, thẳng đường đi về phía trước.
Vào ban đêm, chướng khí khá mạnh.
Triệu Bân rất tự giác, bề ngoài làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong tay áo đã âm thầm kết pháp quyết.
Đột nhiên, gió hú điên cuồng.
Chướng khí nồng nặc bị thổi bay tan tác, tạo thành những đốm sáng vàng rũ xuống.
Đây là thuật độn gió, thuật độn gió đơn giản nhất.
Gọi là đơn giản nhất vì thi triển nó thậm chí không cần phải niệm chú, chỉ cần thủ khí kết pháp quyết cho tốt, hiện tại đạo hạnh của hắn vẫn còn thấp, nếu đạo hạnh của hắn đạt tới đỉnh phong theo năm tháng, thì thuật độn gió này của hắn nói không chừng còn có thể cuốn bay một ngọn núi.
Suy cho cùng, vẫn phải xem tự thân hắn sẽ phát triển như thế nào.
Bây giờ có thể dùng để thổi bay chướng khí là tốt rồi.
Ngưu Oanh quay lại nói: "Ngươi có vẻ rất hứng thú với mấy thứ bàng môn tà đạo hả!"
"Không có chuyện gì để làm, lấy nó ra làm thú vui cũng không tệ".
Triệu Bân cười nói, ấn quyết lại biến đổi, hình thành một quả cầu lửa giữa không trung để chiếu sáng.
Không cần phải nói, đó chính là thuật độn lửa.
Cũng giống như thuật độn gió, đây cũng là trình độ cơ bản nhất, dùng trong lúc đánh nhau chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí, tốc độ rất chậm, không có sức tấn công.
Nhưng Triệu Bân không vội.
Theo như Nguyệt Thần nói, khi bản thân mạnh đến một cấp độ nhất định, thì cho dù dùng thuật độn lửa sơ cấp cũng có thể đốt sạch sông lớn, cho nên mới nói, tự thân mạnh mẽ mới là đạo lý vững chắc nhất.
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi đến chân núi vàng.
Núi này cao chừng mấy trăm trượng, đứng gần nhìn cũng không cảm thấy quá sáng chói, chỉ là do ban đêm trời tối có thêm ánh trăng chiếu sáng khắp nơi mới khiến cho nó trở nên nổi bật so với những nơi khác.
Không phải tự mình nó phát sáng, chính là do phản xạ ánh trăng mới tạo nên màu vàng này.
"Đây là một nơi tốt để tu luyện".
Triệu Bân ngẩng đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đỉnh núi có tinh hoa nhật nguyệt lấp lánh.
“Ta thấy không phải”, Ngưu Oanh nói.
Triệu Bân lắc đầu, ngoại trừ việc có màu vàng, thì ngọn núi này không có gì khác so với những ngọn núi bình thường.
"Phía dưới có mỏ vàng không nhỉ".
Ngưu Oanh cười ha hả, xoa xoa đôi bàn tay đen sạm của mình.
"Ý của ngươi là, bảo ta đi xuống xem thử một chút hả!"
Triệu Bân vẫn quan sát từ trái qua phải, thỉnh thoảng duỗi ngón tay gõ vào vách đá.
"Nếu có một mỏ vàng, thì chúng ta phát tài rồi".
Đôi mắt nhỏ của Ngưu Oanh phát sáng, hai tay như cũng sắp chà ra tia lửa, khi hắn cười không nhìn thấy mặt, chỉ thấy hai hàm răng, mà răng cũng không trắng lắm.
"Thiên linh linh địa linh linh, độn".
Triệu Bân chui xuống đất, còn đọc một loạt chú ngữ mà chẳng giống chú ngữ chút nào.
"Bí pháp hay".
Ngưu Oanh ngồi xổm xuống, thuật độn thổ thật huyền ảo, vừa chui xuống đã mất tăm.
Bên dưới, Triệu Bân chui xuống một đường.
Cho đến khi không thể chui xuống được nữa, mặt đất quá cứng để hắn có thể độn thổ tiếp, nếu cứ tiếp tục chui tiếp thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào tường.
Sau khi chui lên lại,