Dưới sự theo dõi của quan khách, một thanh niên áo trắng bước vào trong, quần áo không dính một hạt bụi, khí chất ngời ngời, trên tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy nhịp nhàng, hưởng thụ ánh mắt kinh sợ của thế nhân.
Nói là Thiên Tông tới chúc thọ thì cũng không chính xác.
Gã này chỉ là một đệ tử, không thể đại diện nổi cho Thiên Tông.
Nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến cho Liễu gia phải đặc biệt tiếp đãi rồi.
Từ xưa đến nay, những người có thể tiến vào Thiên Tông thì ít nhất cũng phải là con của những gia tộc lớn.
"Gã là đàn ông à?"
"Ngươi không nghĩ đó là con gái sao? Sao còn có cả son phấn".
"Chưa từng thấy qua".
"Hoa Dương, đệ tử đời thứ ba của Thiên Tông, đồng môn với Liễu Như Nguyệt".
Tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng rôm rả hơn.
“Hoa sư huynh”, Liễu Như Nguyệt đã đi ra ngoài đón, cười nói thản nhiên.
Nụ cười này thật đẹp! Trông hai người rất xứng đôi.
Trong lòng Liễu Thương Không thầm vui mừng, so với phế vật Triệu Bân thì Hoa Dương này tốt hơn nhiều, có con rể là đệ tử Thiên Tông thì lão ta càng nở mày nở mặt hơn.
"Chúc tiền bối phúc như đông hải".
Hoa Dương cười, trông rất lịch sự nho nhã, thông hiểu lễ phép, chủ yếu là vì muốn giữ hình tượng.
Nếu không phải vì Liễu Như Nguyệt thì gã cũng chẳng thèm quan tâm đến cái gia tộc tiểu tốt này.
Vừa dứt lời, quà tặng cũng đã dâng lên.
Đó là một chiếc hộp bảo vật, tuy rằng bị niêm phong nhưng vẫn có mùi thơm của đan dược thoảng ra ngoài, không cần nói cũng biết đó chính là một viên đan dược chân chính, phẩm cấp không hề thấp, quan khách đứng xem hai mắt đều sáng rỡ, người tới từ Thiên Tông này quả nhiên rất hào phóng!
"Triệu gia đến".
Ngoài cửa lại vang lên tiếng hô lớn.
“Thật sự đến rồi kìa!”, ánh mắt của quan khách đều bị hút về phía cửa.
Tiến vào tầm mắt họ lúc này là Võ Nhị.
Hắn ta chậm rãi tiến vào trong, cầm trong tay một chiếc hộp ngọc.
Trước khi đi thiếu gia của hắn đã dặn dò, lúc tổ chức đại thọ phải đưa món quà này tới đây, buổi tối người ta có thể phải dùng tới.
"Rõ ràng là hắn ta tới thay Triệu Bân".
Mấy lão già có mặt vuốt râu nói, như vậy cũng tốt, cũng đỡ phải lúng túng.
"Chúc Liễu lão gia thọ tỉ nam sơn".
Võ Nhị hùng hổ dâng hộp ngọc lên.
"Ừ".
Liễu Thương Không đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không mặn không nhạt, cho đến hôm nay lão ta vẫn còn bực bội chuyện của cửa hàng binh khí, khó tránh khỏi giận cá chém thớt đối với đứa con rể phế vật.
Quản sự Liễu gia bước tới, thản nhiên đưa tay ra nhận lấy.
Có lẽ là do lão ta đã xem thường sức nặng của hộp ngọc, không chuẩn bị gì nên cầm không chắc được, khiến cho cái hộp rơi xuống đất.
Răng rắc! Keng keng!
Hai âm thanh này vang lên không theo một thứ tự cụ thể nào, hộp ngọc vỡ, thứ trong hộp ngọc rơi ra, đáp xuống đất kêu “keng keng”.
"Hả…"
Nhìn thấy thứ đó, quan khách có mặt đều trợn tròn mắt, ngay cả Hoa Dương nhìn thấy cũng không khỏi giật giật khóe miệng, thứ này thật quá gai mắt.
"Đó là một cái bô!"
"Chà, một cái bô làm bằng sắt nguyên chất à".
"Đứa con rể này thật có tâm nha".
Sau một khoảng lặng, mấy lão già có mặt đều biến thành mấy kẻ vô lại, xoa tay vuốt râu, thần thái hết sức tán thưởng, còn lời nói thì hết sức thâm thúy.
Hôm nay có thật nhiều kịch hay.
Nói không ngoa, cái bô do Triệu Bân tặng còn chói mắt hơn nhiều so với đan dược của Hoa Dương, người ta không đến cũng không sao, nhưng tặng đến cái bô làm bằng sắt nguyên chất này cũng đã xem như là cho chủ tiệc mặt mũi rồi, không chỉ chiếm được hào