Khắp nơi không thiếu những kẻ nhàn rỗi đang tám chuyện.
Hoa Đô rơi xuống đất thì đã ngất đi, lúc này hắn dường như đã trở thành một con khỉ, những người tụ tập ở đó chính là những người đến xem khỉ, họ nhận ra hắn ta là ai, có người còn bước tới lột tấm mặt nạ da người của Hoa Đô lên, để lộ bộ mặt thật của Hoa Đô.
“Hoa… Hoa Đô?”, có không ít người nhướng mày.
“Hoa Đô là ai?”, có người khó hiểu hỏi.
"Thiếu chủ...!tộc Ám Dạ".
"Ồ".
Sau đó, tiếng tặc lưỡi vang lên không ngớt.
Xem đi! Khó trách hắn ta lại có nhiều tiền đến vậy, hóa ra là thiếu chủ của tộc Ám Dạ, trước đó hắn ta ở Túy Mộng Lâu nổi bật như thế, vung tay xuất ra 35 vạn lượng, nghiễm nhiên đã trở thành một giai thoại.
Chỉ có điều, lúc đó hắn ta là giai thoại, còn bây giờ hắn ta chính là một trò cười.
"Tận 35 vạn lượng đó!"
"Một đêm xuân như vậy mà lại thành ra bị nổ tung bay ra đây".
"Là người nào làm thế, làm tốt lắm!"
Hoa Đô phát hỏa, tộc Ám Dạ cũng phát hỏa, đường đường là thiếu chủ gia tộc mà lại chạy tới thanh lâu, hơn nữa còn tiêu hoang tận 35 vạn lượng.
Chuyện này mà truyền đến gia tộc thì chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn, chuyện này nếu truyền ra khắp Đại Hạ thì tiếng xấu của hắn ta sẽ càng vang dội hơn, sau này sẽ không có ai là không biết tới hắn ta.
"Thiếu chủ".
Các trưởng lão của tộc Ám Dạ đến và giải tán đám đông.
May mắn thay, dù bị thương nặng nhưng Hoa Đô vẫn giữ được mạng, hơn nữa hắn ta cũng đã tỉnh.
"Giúp...!giúp ta đến Túy Mộng Lâu".
Đây là câu đầu tiên Hoa Đô nói sau khi tỉnh lại.
Đây cũng