Trong khi lẩm bẩm, hắn đã bước vào một quán trọ.
Hừm?
Vừa bước vào, hắn đã nghe thấy tiếng hừ nhẹ.
Bà cô Tịch Linh cũng ở quán trọ này, nửa đêm đói bụng, định đi ăn cơm sao? Ở một cái bàn cách đó không xa, đám người Diệp Thanh Sơn cũng có mặt, bọn họ đều là đại lão gia, sau khi xong việc, trả công, thu tiền thì mới có thời gian để thả lỏng, tất cả đều rất hào sảng, uống rất nhiều.
Tịch Linh đã chạy tới, liếc mắt nhìn Triệu Bân nói: "Kẻ kích nổ không phải là ngươi đó chứ?"
Lời này nói ra người ngoài có thể không hiểu, nhưng Triệu Bân thì có thể hiểu, Tịch Linh chắc là đã biết hắn đi tìm Mộng Điệp, có lẽ cũng đã biết Hoa Đô bị nổ bay ra phố, động tĩnh lớn như vậy, muốn không biết cũng không được.
"Không phải".
Triệu Bân thành thật trả lời.
Tịch Linh liếc mắt nhìn Triệu Bân, lại nói: "Vậy thì xem như ngươi may mắn".
"Lần sau gặp lại".
Triệu Bân nhanh chóng rời đi, chỉ muốn tập trung nghiên cứu chiếc vòng cổ.
Tịch Linh phồng má lên, đêm đã khuya cũng không ngăn được ngươi đi dạo phố!
Cách đó không xa, mấy người Diệp Thanh Sơn đều mỉm cười lắc đầu, bọn họ làm sao không biết tâm ý của cô gái nhỏ, nhưng mà tên tiểu võ tu kia chỉ là khách qua đường, lai lịch bí ẩn, chắc chắn là còn ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Két!
Triệu Bân vừa tới cửa