Đóng cửa phòng lại, Triệu Bân khoanh chân ngồi đó, lấy sợi dây chuyền ra.
Dưới ánh nền bập bùng, hắn cứ xoay tới xoay lui xem, tập trung sự chú ý vào tinh thịch hình giọt lệ được treo nơi đó, hạt giống tạo hóa đã run lên dữ dội vì thứ này, đến tận bây giờ vẫn giữ tình trạng đó.
“Bảo bối gì thế nhỉ?”, Triệu Bân khẽ nói.
Hắn lấy tinh thạch xuống, giơ lên mắt trái xem.
Tinh thạch trong suốt sáng ngời nhưng ngoài ánh sáng của nó thì chẳng còn gì thần kỳ, cẩn thận nhìn lại, bên trong dường như có mây mù lượn lờ, thi thoảng lại có làn khói bay lên, nhìn lâu thêm một chút tinh thần lại hoảng hốt, nhìn thêm chút nữa, mắt trái lại đổ máu, nó đang bào mòn đồng lực của đôi mắt.
Triệu Bân vội vàng xoay đi, nhìn mới có mấy lần đã tổn hại đồng lực, nó cũng quỷ dị quá ấy chứ.
Suy nghĩ rất lâu sau đó hắn mới tìm ra được chút manh mối, có lẽ do đạo hành của hắn quá yếu kém, tinh thạch lại có cấp bậc rất cao, muốn nhìn xuyên qua nó thì bị cắn trả là chuyện hiển nhiên, cũng như lúc hắn muốn nhìn quan tài vua Man vậy.
“Bóp nát nó đi”.
Đột nhiên, có một giọng nói lọt vào tai khiến hắn đứng bật dậy.
Giọng nói đó vọng đến từ một nơi xa xôi, không biết là ai nói, cũng chẳng biết là nam hay nữ.
Mọi thứ trở nên quỷ dị hơn rất nhiều rồi, có ma quỷ gì ở đây ư?
Soạt!
Khi hắn đang hốt hoảng thì hạt giống tạo hóa lại chợt nhảy ra khỏi đan hải, đảo một vòng quanh tinh thạch, sau đó hắn nghe thấy tiếng răng rắc, tinh thạch lại vỡ vụn, những mảnh vỡ nhỏ dần rơi xuống rồi hóa thành tro bụi, chỉ có vầng sáng màu xanh hòa vào hạt giống tạo hóa.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra trong một cái nháy mắt.
Khi Triệu Bân kịp phản ứng thì hạt giống của tạo hóa đã quay trở về đan hải của hắn.
Thế nhưng hạt giống tạo hóa được vầng sáng xanh hòa vào đã có một sự thay đổi rất